Chương 155
Chương 155Chương 155
"Còn có ông nội nữa." Cố Thanh Hải ôm Bình Bình ngồi trên băng ghế, nói: "Ba cho ông nội một cái áo khoác quân đội mới."
"À!" Lục Dao cực kỳ kinh ngạc, cô nhìn về phía Tần Thi, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị dâu, chắc là chị làm lâu lắm nhỉ? Vất vả cho chị rồi."
"Không có sao đâu, đều là người một nhà hết mà." Tần Thi mỉm cười.
Ba Lục cũng cười hai mắt cong cong, bằng mắt thường cũng có thể thấy được ông đang vui vẻ.
Người nhà họ Lục tính cách rất tốt, ánh mắt Lục Dao cũng sáng lấp lánh, là một cô gái thoải mái hào phóng, nhìn tướng mạo thì không giống người xấu tính.
Bình Bình nhìn dáng vẻ chờ mong của Lục Dao, liền hỏi Tần Thi: "Mẹ, nếu không thì hiện tại chúng ta đem quà ra trước đi ạ?”
"Được mà." Tần Thi đứng lên bắt đầu mở hành lý, cặp sinh đôi cũng ân cần chạy đến hỗ trợ.
Quần áo ở dưới bị đè xuống, Tần Thi đến đem mấy đồ ở trên lấy ra từng cái, các loại bánh quy do chính cô nướng, điểm tâm, thịt quay đông lạnh trong hộp thiếc lớn, thịt viên trong túi, mấy thứ thịt chiên giòn và đồ ăn vặt linh tinh.
Cô còn mua giày bông cho cha mẹ, bình giữ ấm, áo lông, vớ...
Còn có khăn quàng cổ do chính tay cô làm, kẹo vân vân...
Lục Dao với ba Lục ngồi xem mà tâm tình phức tạp.
"Sao chị dâu lại mang về nhiều đồ như thế? Mấy thứ này đều rất đắt đó!" Lục Dao vừa mừng vừa sợ.
Cô biết được anh cả tái hôn, cũng từng nghĩ xem Tần Thi là dạng người như thế nào, có ở chung được hay không linh tinh, trong lòng còn có chút lo lắng. Nhưng hiện tại vừa thấy, Lục Dao cảm thấy cô lo lắng thừa rồi.
Đồ đạc quà cáp mang về nhiều như vậy, không thiếu mấy thứ tinh xảo quý giá, Tần Thi dám ra tay thật hào phóng.
Tần Thi giải thích: "Rất nhiều cái đều là do chính tay chị làm, không tốn bao nhiêu tiền cả."
Biết được kẹo điểm tâm gì đó cũng đều là tự tay cô làm, Lục Dao quả thực rất bội phục cô: "Chị dâu thật sự rất lợi hại, em còn tưởng rằng mấy thứ này là mua ở cửa hàng Hữu Nghị đó, đều tinh xảo xinh đẹp như vậy, hơn nữa còm thơm hơn so với bên ngoài bán!"
Lục Dao ăn gói kẹo Lục Trạch Thiên mở dở ra, cảm thán liên tục.
Lúc đầu bọn nhỏ đưa kẹo này cho ba Lục nếm thử, ông từ chối nói để cho các cháu ăn, sau đó nghe được là do chính tay Tần Thi tự làm nên mới nhận lấy.
Ăn một miếng, vị sữa thơm ngọt liền tràn ngập toàn bộ khoang miệng, ba Lục nhấp miệng, đối với hương vị thì khen không dứt miệng, ánh mắt nhìn Tần Thi thập phần tán thưởng.
Tần Thi lôi quân áo cùng với áo khoác ra, Cố Thanh Hải lấy áo quân đội cho ba Lục, cười nói: "Ông nội thử xem cái áo khoác này với giày có vừa người không."
Ba Lục buông gói kẹo đường trong tay ra, xoa xoa tay sau đó mới cầm lấy áo khoác quân đội, ông vuốt vải áo khoác mềm mại dày dặn, nếp nhăn trên khóe mắt đều là nét cười: "Tốt tốt, vải tốt lắm."
Ba Lục mặc quần áo xong, An An liền vỗ tay cười rộ lên: "Ông nội trông giống y hệt ba luôn!"
Mọi người nghe vậy cười ha ha, con trai không phải sẽ giống ba sao?
Ba Lục thử xong áo khoác liền cởi ra, ngồi xuống thử giày, ông nhét chân vào, đứng lên cảm nhận được sự mềm mại cùng với độ ấm, trên mặt cười tươi như hoa.
"Vừa như in, không rộng cũng không nhỏ."
"Thích hợp là được." Tần Thi cười rồi nói một câu, lấy một cái áo khoác màu trắng gạo đưa cho Lục Dao: "Mau thử xem sao, Trạch Thiên cũng không biết em mặc quần áo cỡ nào, chỉ biết đại khái, chị cũng không biết may có vừa hay không." Lục Dao vui sướng nhận lấy quần áo, cô mở áo khoác ra thấy hình dạng của nó thì cười cười, mặc thử vào, hơi bự một chút, nhưng rộng một tí thì mặc càng thoải mái hơn.
Lục Dao cài cúc áo lại, vội vàng đi đến trước ngăn tủ, lấy cái gương đặt bên trên nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Ứng dụng Truyện Dịch ebooX