Chương 193
Chương 193Chương 193
Phòng khách trước đây cũng rộng, nhưng vì cách bày trí khác lạ nên trông không được ấm áp như bây giờ.
"Wow wow wow!" Tiếng hét của An An truyền đến, Tần Thi theo âm thanh phát hiện cô nhóc đang nhìn về phía phòng mình.
"Giường lớn quá! Còn có ga giường màu hồng nhạt!" An An hưng phấn không chịu được, nằm ở trên giường sờ tới sờ lui.
Chiếc giường này thực ra là một cái giường đơn rộng một mét hai, nhưng An An còn nhỏ nên cảm thấy giường rất lớn.
Bên cạnh giường có kê hai cái tủ đầu giường, dưới cửa sổ nhỏ có một cái bàn học, không có nhiều đồ đạc, nhưng cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Dù gì thì đây cũng là phòng riêng của cô nhóc.
"Thích không con?" Tần Thi hỏi.
"Con thích! Con thích lắm! Cảm ơn mẹ nhiều!" An An hào hứng đi vòng quanh phòng, khám phá khắp nơi.
Chờ An An hưng phấn xong, mọi người mới cùng đi xem những phòng khác.
Bên cạnh phòng An An là phòng của Tần Thi, bố cục so với phòng của An An không khác nhiều lắm, chỉ thêm một tủ quần áo, bàn làm việc với giường lớn hơn một chút.
Mọi người lại đi sang phòng khác xem, Bình Bình đứng ở phía sau, vẻ mặt có hơi không thích hợp.
"Bình Bình, nhanh lại đây, phòng của anh với anh cả là giường tâng đó!" An An kêu lên, Bình Bình cũng lon ton chạy tới xem thử.
Phòng của hai người có diện tích giống phòng của Tần Thi, nhưng vì đặt giường tầng nên chiếm nhiều diện tích hơn.
Tần Thi lay lay cái thang một chút, sau khi xác định chắc chắn mới yên tâm: "Lúc lên xuống nhớ cẩn thận, chậm một chút cũng được chứ đừng để bị ngã." "Dạ"
"Vâng mẹ."
Giường này tâng dưới là một mét năm, tâng trên là một mét hai, bên cạnh có cầu thang, chính là loại giường hai tầng sau này thường thấy. Bình Bình ngủ ở tầng trên, Cố Thanh Hải ngủ phía dưới.
Xem xong phòng ngủ này, mọi người lại đi xem phòng của Lục Trạch Thiên.
Bình Bình đứng nhìn nửa này, đột nhiên kéo tay Tần Thi, ngẩng đầu thốt ra một câu: "Mẹ ơi, sao mẹ với ba lại chia phòng ngủ ạ? Ở nhà bà nội không phải là ngủ chung một phòng sao?"
Hai người Tần Thi với Lục Trạch Thiên cũng sửng sốt, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải.
Mà Cố Thanh Hải cũng đang nhìn chằm chằm hai người, rất muốn biết đáp án.
Thật ra nhóc cũng đã sớm phát hiện điểm này của bọn họ không được thích hợp cho lắm, nhưng vẫn luôn nhịn xuống không hỏi, cậu không biết nên hỏi như thế nào. Không nghĩ tới Bình Bình nhạy cảm như vậy, đột nhiên lại hỏi ra rồi.
Tại sao lại chia thành hai phòng ngủ?
Bởi vì hai người bọn họ là kết hôn hợp đồng, căn bản không phải là vợ chồng thật sự.
Những lời như vậy có thể nói ra cho bọn nhỏ được sao? Chắc chắn là không thể rồi.
Tần Thi nhìn vẻ mặt khó hiểu với ánh mắt hiếu kỳ của bọn nhỏ, cô khẽ cười.
Tầm mắt Lục Trạch Thiên cũng chăm chú theo dõi Tần Thi, anh muốn biết cô sẽ nói như thế nào, trong lòng anh vậy mà lại nảy ra một tia mong chờ.
"Mỗi người đều muốn có không gian riêng của bản thân, cũng không phải là vợ chồng thì bắt buộc phải ngủ chung."
An An gật đầu: "Thì ra là vậy." Bình Bình chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy rất kỳ quái: 'Nhưng ở nhà bà nội ba mẹ ngủ cùng nhau mà, tại sao trở về đã thay đổi rồi."
Tần Thi: 'Không phải trước khi về nhà bà nội, ba mẹ cũng tách ra ngủ sao? Nhà bà nội không nhiều phòng lắm, chỉ có thể chấp nhận như thế, thật ra mẹ với ba con càng thích chia phòng ra ngủ hơn."
"Sau này mấy đứa trưởng thành, cũng sẽ thích ngủ một mình, chung quy mỗi người cần phải có không gian riêng."
Mặt Lục Trạch Thiên không có biểu cảm gì cả, ai cũng không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Bình Bình tuy rằng thông minh, nhưng dù sao nhóc cũng còn nhỏ, không hiểu vợ chồng thật sự là như thế nào, càng chưa thấy qua ba mẹ nhà người khác, vì thế bị dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Tần Thi lừa gạt.
"Là như vậy sao ạ?" Bình Bình nhìn về phía Lục Trạch Thiên, hỏi: "Thật hả ba?"
Lục Trạch Thiên nhấp nhẹ môi, hơi hơi gật đầu.