Chương 196
Chương 196Chương 196
Bọn nhỏ ngồi trên sô pha chơi với Cục Than, sờ một hồi ôm một lát, vuốt vuốt lông, đáng yêu muốn chất.
Tần Thi nhìn đến những thứ đồ dễ thương là cảm thấy tâm tình sung sướng hẳn.
Mấy bé con nhỏ nhắn với mèo nhỏ đều đáng yêu, ở chung một đám lại càng đáng yêu gấp bội, Tân Thi nhìn một hồi liền không nhịn được mà cười rộ lên.
Nửa ngày sau Tần Thi mới thu tâm mắt lại, trong lúc vô thức cô nhìn tới Lục Trạch Thiên, sau khi phát hiện đối phương đang nhìn mình chăm chú, không khỏi ngừng lại một chút.
Nhưng cũng rất nhanh, cô khôi phục lại như bình thường, cầm tạp chí lên tùy ý xem.
Tần Thi làm bộ như không nhìn thấy, Lục Trạch Thiên cũng không có cách nào, chỉ có thể mang vẻ bất đắc dĩ đầy mặt cầm lấy trái cây trên bàn, chậm rãi bóc vỏ.
"Ngày mai nghỉ một ngày đi, buổi sáng đi mua đồ ăn với em, tới tối mời mọi người tới nhà ăn cơm." Tần Thi cũng không ngước mặt lên, chỉ nói: "Đại khái là muốn mời những ai, bao nhiêu người, anh tính toán một chút để em còn chuẩn bị."
Lục Trạch Thiên: "Chắc là sẽ mời tâm hai bàn, một bàn là bạn bè bình thường anh hay qua lại, một bàn là những người giúp đỡ lần này."
Lúc này tầm mắt của Tần Thi mới dời khỏi tờ tạp chí, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Trạch Thiên, hỏi: "Mời một lần luôn hay là chia ra?"
Lục Trạch Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Làm một lần đi, nếu không em còn phải mệt hai lần."
Tần Thi hơi hơi nhướng mày, hỏi: "Mấy người bạn bè của anh chức vị đều không thấp, đặt ngồi chung một chỗ có được không?"
"Không có việc gì, giúp đỡ này nọ cũng nhờ mấy người Tiểu Hổ, trang hoàng sửa sang cũng nhờ hai người dẫn dầu, giúp anh làm kiếm nguyên liệu.' Lục Trạch Thiên giải thích: "Chỉ mới nhờ có một lần, bọn họ cũng vui vẻ."
Tần Thi hiểu rõ nên chỉ cười, nói: "Cũng được."
"Thím Triệu, Chính ủy Trịnh nhất định phải mời, Sư trưởng Lý thì sao? Lần này phê duyệt nghỉ phép cho anh lâu như vậy, còn giúp đỡ mua vé giường nằm nữa.' Tần Thi dùng ánh mắt dò hỏi Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên: "Chính ủy Trịnh thì chắc chắn sẽ mời, sư trưởng Lý cũng thế, cuối tháng này còn phải phiền em làm một cái bánh kem bơ, chuẩn bị tới sinh nhật của sư trưởng Lý."
Tần Thi gật đầu: "Được, nhưng tặng mỗi bánh kem bơ có phải hơi ít hay không?"
Lục Trạch Thiên giải thích: "Tặng mấy cái khác cũng không hay lắm, ông ấy ghét nhất là người khác tặng mấy đồ đắt tiền, cái này là được rồi."
Tần Thi nghĩ thầm ở chỗ này bánh kem bơ cũng khan hiếm, là hàng cao cấp, hoàn toàn không giảm giá, liền gật gật đầu.
Lục Trạch Thiên đưa quả táo đã gọt xong cho Tần Thi, Tần Thi nhận lấy rồi cắn một ngụm, An An thấy thế liền chạy tới, leo lên đùi Lục Trạch Thiên, nói cô nhóc cũng muốn ăn.
Lục Trạch Thiên liên lấy thêm một quả rồi nhanh chóng gọt vỏ, cùng với bộ dạng chậm rì rì vừa nãy hoàn toàn không giống nhau, nhưng vỏ táo cũng không bị đứt đoạn.
"Oa wow...' Bình Bình cũng chạy lại, cùng với An An nhìn vỏ táo đang được cắt ra.
Cố Thanh Hải cũng đi tới, rất tự nhiên cầm vỏ táo trên bàn bỏ vào miệng.
"Em cũng muốn!" An An giơ tay ra, Cố Thanh Hải tách ra chia cho cô nhóc một nửa.
Bình Bình không nói một lời, so với vỏ táo, cậu nhóc thích ăn phần thịt táo hơn.
Tần Thi gặm quả táo trong tay, dựa vào sô pha nhìn bọn họ, cơ thể thả lỏng rất thư thả.
*
Cho dù tiệc làm ấm nhà có thím Triệu, Tiểu Hổ với một vài chiến sĩ khác hỗ trợ, Tân Thi cũng cực kỳ mệt mỏi, cả ngày đều bận rộn.
Một ngày làm hai bàn, đồ ăn mỗi thứ đều làm hai phần, tất cả là một tay Tần Thi nấu, hương vị toàn bộ cô đều nắm chắc, đương nhiên không ngoài ý muốn được mọi người ở đây khen ngợi hết lời.
Chưa nói đến chuyện ăn uống, chỉ nói đến việc trang trí nhà cửa và nuôi dạy con cái thôi mà ai cũng phải hâm mộ Lục Trạch Thiên rồi. Bọn họ khen đi khen lại Tân Thị, bị bọn họ khen mà không trùng lặp câu nào, Tần Thi nghe một hồi cũng xấu hổ.
Rắm cầu vồng(*) quá nhiều, quá tâng bốc nên cô thấy có hơi nói quá rồi.
[Chú thích: (*) Rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng. ]