Chương 197
Chương 197Chương 197
Ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, khách và chủ cả hai đều vui, Lục Trạch Thiên tiễn mọi người ra đến cửa.
"Tiểu Lục này, cậu cưới Tiểu Tần là đúng người rồi, cố gắng chung sống với người ta cho hòa hợp đấy, nghe thấy chưa?!" Chính ủy Trịnh xụ mặt dạy bảo anh: "Nếu như để tôi biết cậu bắt nạt người ta, không có trách nhiệm với gia đình như trước kia, tôi sẽ phê bình cậu!"
"Vâng!"
Lục Trạch Thiên cũng rất muốn sống chung vui vẻ với Tần Thi, nhưng tình huống này cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định được...
Lục Trạch Thiên tiễn chính ủy Trịnh đi, thở dài một hơi rồi đi vào nhà, chuẩn bị giúp đỡ Tần Thi dọn dẹp chén đũa.
Bọn nhỏ thu dọn chén bát, quét rác dưới sàn, Tần Thi lấy nước tới chuẩn bị rửa bàn.
Lục Trạch Thiên xắn tay áo, nhanh chóng giúp đỡ thu dọn bàn ăn, tự giác rửa chén: "Em lau bàn xong thì nghỉ ngơi đi, chờ anh rửa xong chén bát sẽ dọn dẹp bên ngoài."
Lục Trạch Thiên nghiêng đầu nhìn sang Tần Thi đang thay nước, giọng điệu cực kỳ nhu hoà: "Hôm nay em vất vả rồi."
Tần Thi đổ nước bẩn ra rồi lấy thêm nước, cô nhìn chằm chằm chậu rồi nói: "Không có sao đâu." Dù sao đây cũng tính vào phần công việc của cô.
Thật ra cũng không phải đặc biệt mệt, dù gì cũng đã có thím Triệu giúp đỡ, còn có mấy người Hắc Hổ thì giúp đỡ làm mấy việc nặng nhọc, san sẻ cho cô được không ít.
Lục Trạch Thiên: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho thật tốt, sắp khai giản đến nơi rồi."
Tần Thi đóng vòi nước lại, bưng chậu lên nhường vị trí cho Lục Trạch Thiên: "Vâng."
"Có điều khai giảng thì em cũng không có việc gì, em là một giáo viên dạy âm nhạc, khai giảng thì không phải bận rộn nhiều." Tần Thi bỏ thêm một chút nước nóng vào chậu để nước ấm một chút.
Lục Trạch Thiên cười nhẹ: "Ừm."
Hai người không nói chuyện nữa, Tần Thi bê chậu đi ra ngoài, Lục Trạch Thiên đứng ở bên cạnh quầy rửa bát, bắt đầu tẩy tẩy rửa rửa một bồn đầy bát đũa.
Thời gian cũng đã muộn, bọn nhỏ đã mệt lả rồi, sáng sớm nay Tần Thi cũng phải đi chợ mua đồ, bận rộn một ngày không mệt không được.
Tần Thi với bọn nhỏ dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, để lại một phòng khách không có người cho Lục Trạch Thiên, sau đó đưa mấy đứa nhỏ đi rửa ráy để chuẩn bị ngủ.
Lục Trạch Thiên rửa xong chén bát rồi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc đi ra phát hiện trong nhà là một mảnh yên tĩnh, anh đi nhìn bọn nhỏ một chút xem sao.
Thấy bọn nhỏ đều ngủ rồi, An An một mình ngủ một phòng cũng không sợ hãi, còn ngáy o o.
Lục Trạch Thiên cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc đi ngang qua phòng của Tần Thi, bước chân của Lục Trạch Thiên dừng lại, đứng nhìn bùa bình an treo trên tay nắm cửa một chút, sau đó nhẹ nhàng đi lau nhà.
Lau nhà xong, Lục Trạch Thiên tắt đèn đi vê phòng của mình, Cục Than không đi theo anh mà quay lại thảm nhỏ của mình nằm xuống. ...
Những ngày tiếp theo cứ yên bình trôi qua.
Bọn trẻ đã lâu không được gặp các bạn trong đại viện, ngày nào cũng đi chơi điên cuồng, chưa đến giờ ăn cơm là chưa về nhà. Tần Thi ở nhà đọc sách, nghe đài, không có việc gì lại đi nướng khoai tây, mỗi ngày trôi qua rất nhàn nhã.
Tần Thi đếm tiền trong ngân khố nhỏ của mình một chút, số tiền đã vượt quá một ngàn.
Cô đã tiêu rất nhiều trong dịp Tết Nguyên Đán, nhưng sau khi trở về nhà họ Lục, mẹ Lục cũng có cho cô tiền, ngoài ra, Lục Trạch Thiên còn cho cô một khoản tiền thưởng và trả lương cho ba tháng tiếp theo, thế nên túi tiền của cô bây giờ lại căng phồng lên.
Tiền này của cô phải được sử dụng, có tiền sẽ sinh ra tiền, không thể để nó vô ích được.
Tần Thi bắt đầu cân nhắc, nghĩ xem nên làm gì với số tiền đó mới tốt.
Còn nửa tháng nữa là bắt đầu vào mùa xuân, cô có thể nhận đơn đặt hàng may quần áo mỏng, trong lòng Tần Thi còn nhớ thương cửa hàng quần áo của Tống Tư Nặc, xong việc đi hỏi Mạc Linh một chút xem cô ấy có thời gian không để đi thành phố nhìn thử.