Chương 198
Chương 198Chương 198
Nếu cô ấy không có thời gian, vậy cô sẽ tự mình đi, sau đó mới có thể lên kế hoạch chỉ tiết hơn.
Nếu chính mình muốn mở cửa hàng, có lẽ số tiền này cũng đủ, hơn nữa mở cửa hàng rất phiền phức, trong giai đoạn đầu bắt buộc phải để mắt đến nó. Còn phải nhập hàng về bán lại, nếu chỉ dựa vào quần áo tự may sẽ không được, không thể đáp ứng đủ số lượng.
Hoặc là trực tiếp làm thành chỗ may mặc cao cấp? Vậy cũng phải có danh tiếng mới được, cho dù lễ phục của Mạc Linh do Tần Thi may nổi danh trong đại viện quân khu, nhưng đây cũng chỉ có những người ở trong đại viện biết được, người ở khu vực bên cạnh cũng chỉ là nghe nói có chuyện như vậy, hầu hết là không biết rõ tin tức.
Nói thêm nữa, trường hợp yêu cầu mặc lễ phục trong đại viện quân khu cũng không nhiều lắm, lúc có tiệc gì đó quân nhân trực tiếp mặc quân trang là được, thời buổi này quân trang so với mấy thứ trang phục cao cấp gì đó còn xịn hơn nhiều.
Tần Thi sửa sang lại hộp tiền, sau đó liền khóa lại, việc này cũng không gấp gáp được.
Ừm... vậy thì mua chút vải vóc về trước, làm quần áo cho mình với bọn nhỏ, làm mấy kiểu mới mẻ để quảng cáo trước đã.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Thi vội vàng cất đồ, bước nhanh đi ra ngoài mở cửa: "Ai thế?"
“Tôi, Hoàng Ngọc Lan đây."
Tần Thi vui vẻ, chạy nhanh ra mở cửa, vừa thấy người đang đứng ở bên ngoài, quả nhiên là Hoàng Ngọc Lan.
Hoàng Ngọc Lan đang xách một cái giỏ nhỏ, vừa thấy Tần Thi đã cười rộ lên: "Ai nha! Nhà cô mới tân trang lại à? Cũng rộng rãi thoáng mát quát" Tần Thi dẫn cô ấy đi vào: "Nhanh nhanh nhanh, vào nhà rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm."
Hoàng Ngọc Lan đi vào nhà cùng với cô, nhìn bố cục đồ đạc bày biện trong nhà, cô ấy càng tấm tắc khen ngợi: "Nhà xịn sò quá, cô mua bao nhiêu tiền thế?"
Tần Thi rót trà cho Hoàng Ngọc Lan rồi cười giải thích: "Căn nhà này là bên trên cấp cho Trạch Thiên, đã nhiều năm rồi, chỉ là mới sửa sang lại một chút."
Hoàng Ngọc Lan đã hiểu ra: "Tôi còn tưởng mấy người vừa mới chuyển vào ở đó, còn muốn thỉnh giáo phương pháp hỏi thăm giá cả nhà cửa của cô, tôi cũng muốn có một cái."
Tần Thi đưa trà cho Hoàng Ngọc Lan, cô ấy cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy.
"Cô muốn mua nhà à? Chồng của nhà cô hẳn là được cấp nhà chứ nhỉ?" Tần Thi nhớ Lục Trạch Thiên đã từng nói với cô, chồng của Hoàng Ngọc Lan là một sĩ quan hậu cần, có vợ tới tùy quân chắc chắn sẽ được cấp nhà ở.
"Có một cái rộng sáu mươi mét vuông khác với cái riêng biệt như của nhà cô. Đó là một dãy phòng như dãy phòng trọ, cách âm cực kém, hàng xóm cũng không phải dạng vừa." Hoàng Ngọc Lan vừa ở được mấy ngày đã cảm thấy cực kỳ không quen.
"Lúc trước tôi ở quê, sân cũng lớn lắm, ở nơi này đúng thật là không quen nổi." Hoàng Ngọc Lan nhíu mày: "Lúc trước anh ấy cũng đã nói qua với tôi có khả năng là tôi sẽ sống không quen, nhưng trong lòng tôi cứ nghĩ hoàn cảnh có thể không tốt một chút, kết quả tới rồi mới biết không phải là do hoàn cảnh không tốt, mà là do hàng xóm."
"Hả?" Tần Thi có hơi tò mò, hỏi: "Cô ở chỗ nào? Hàng xóm là ai thế?"
Hoàng Ngọc Lan nói ra một cái địa chỉ, Tân Thi có nghe nói qua nhưng chưa đi qua, cách đây cũng hơi xa.
"Nhà bên trái là một cặp vợ chồng trẻ, chu choa mạ ơi, tới tối là giường cứ kẽo cà kẽo kẹt đến nửa đêm." Hoàng Ngọc Lan xúc động trong lòng: "Bên phải là một đại gia đình, mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau, mẹ con cãi nhau rồi đến vợ chồng cãi nhau, xong rồi lại đến trẻ con khóc, ồn ào không tài nào ngủ nổi." Tần Thi líu lưỡi: "Vậy thì cũng xui xẻo thật."
"Còn không phải sao?!" Hoàng Ngọc Lan uống một hớp trà, nói tiếp: "Buổi tối đã ngủ không được, ban ngày còn phải cãi nhau với người ta. Bên cạnh có một nhà mụ kia, mụ ta rất thích chiếm tiện nghi của người khác."