Chương 199
Chương 199Chương 199
"Lúc tôi mới đến ngày đầu tiên, mụ ta cười tủm tỉm mang rau hẹ đến, tôi còn tưởng mụ ấy là một người hòa nhã dễ ở chung, nào ngờ tới giờ cơm buổi tối lại bưng chén tới."
Hoàng Ngọc Lan bắt đầu càm ràm với Tần Thi: "Mụ ấy nói cơm tôi nấu thơm, trong sáng ngoài tối muốn ăn ké, tôi nghĩ mụ ta lúc sáng còn đem rau hẹ qua, nên đã kêu mụ ngồi xuống ăn. Tưởng như vậy là xong rồi, ai ngờ mỗi ngày cứ tới giờ cơm, có mùi thơm gì là mụ ấy lập tức bưng chén tới, còn mang theo trẻ nhỏ."
Hoàng Ngọc Lan nghĩ lại cảm thấy khó mà tưởng tưởng nổi: "Nhà mụ ấy cũng không phải là không có nấu cơm, nhưng mỗi ngày sang nhà tôi là có ý gì? Chết cũng không biết xấu hổ, tôi không cho mụ ấy vào là mụ ta lại cầm chén ngồi trước cửa nhà tôi, mang theo trẻ con ngồi ngoài gió lạnh ăn cơm, bày một bộ dạng đáng thương cho ai xem cơ chứ!"
Tần Thi vô cùng kinh ngạc: "Còn có loại người như vậy sao? Chồng cô ta đâu?"
Hoàng Ngọc Lan trợn trắng mắt: "Đỗ Du nói chồng mụ ta ra ngoài đi học, tháng sau mới trở về."
"..." Biểu tình của Tần Thi một lời khó nói hết, muốn giúp Hoàng Ngọc Lan nhưng trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể nói: "Không thể để cô ấy cứ đến ăn ké như vậy được, cô phải cứng rắn một chút."
"Lúc đầu tôi còn suy nghĩ dù sao cũng là vừa mới đến, sau này còn muốn ở đây, nên cân nhắc muốn quan hệ tốt với hàng xóm một chút, ai ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, để một ngày vui vẻ hòa nhã, bọn họ liên cho rằng tôi dễ bắt nạt, thú vị thật chứ!" Hoàng Ngọc Lan nói chế nhạo: "Trông tôi lớn lên giống dễ bắt nạt, nhưng cũng không phải thật sự có thể bắt nạt được tôi."
"Mụ ta thích ăn ké, tôi liên mang Quả Quả đi căn tin ăn cơm, tới giờ cơm cũng không nấu, đặc biệt bưng chén đến nhà mụ ta trước, qua hai ngày đã thu dọn xong mụ ta." Hoàng Ngọc Lan nói: "Nếu không phải do người này, tôi đã sang nhà cô chơi từ lâu rồi."
Tần Thi cười rộ lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Nhà ống(*) quân đội mới xây, chắc năm nay sẽ xây xong đó, lúc quay về cô hỏi thử Đỗ Du một chút đi."
[Chú thích: (*) Nhà ống: mẫu nhà được thiết kế và xây dựng trên diện tích ô đất có chiều ngang/mặt tiền nhỏ hẹp hơn chiều dài/chiều sâu của ngôi nhà, diện tích hình chữ nhật, là kiểu nhà phổ biến trong thành phế. ]
"Là thật hay giả vậy?" Mắt Hoàng Ngọc Lan sáng lên, lôi kéo Tần Thi hỏi thêm tình hình cụ thể như nào, đặt việc này ở trong lòng.
Lại nói chuyện thêm vài câu, Hoàng Ngọc Lan mở cái giỏ đặt trên bàn ra, bên trong là bánh nếp nhân đậu, nói: "Buổi sáng hôm nay vừa mới chưng, mang theo cho cô nếm thử một chút."
Tần Thi nhìn một giỏ, có ít nhất mười mấy cái bánh nếp nhân đậu, hơi giật mình: "Đây cũng nhiều quá rồi, cô mang về một ít đi."
Hoàng Ngọc Lan xua tay: "Tôi chưng hai nồi lớn, trong nhà còn nhiều lắm."
Tần Thi chớp chớp mắt, nhớ tới người phương bắc phóng khoáng nên không từ chối nữa: "Vậy được rồi, cảm ơn cô nhé."
Hoàng Ngọc Lan cười sang sảng: "Khách khí với tôi làm gì."
"Đúng rồi, Quả Quả đâu? Sao cô lại không mang đứa bé tới?" Tần Thi gắp từng cái bánh nếp ra, thuận miệng hỏi Hoàng Ngọc Lan.
"Có mang theo, nhưng khi tới thấy Bình Bình An An đang chơi ở gần đây nên đã đi theo bọn nhỏ đi chơi rồi." Hoàng Ngọc Lan trả lời.
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, là bọn nhỏ đã về tới.
"Mẹ! Mẹ!" Người còn chưa thấy mà đã nghe được tiếng của An An truyền đến.
Cửa bị đẩy ra, rèm cửa cũng nhấc lên, cả người ba đứa nhóc dơ hầy, mặt đầy bùn xuất hiện trước mắt Tần Thi và Hoàng Ngọc Lan.
"Đỗ Quả Quả!" Hoàng Ngọc Lan vừa thấy bộ dạng của Đỗ Quả Quả, liền xụ mặt: "Con chơi cái gì thế!? Rơi xuống vũng bùn hả?"
Đỗ Quả Quả lau lau mặt, thành công khiến mặt còn lem nhem hơn: "Không phải rơi xuống bùn đâu ạ."
ebooX