Chương 200
Chương 200Chương 200
"Vậy sao con lại trông như con khỉ rớt vũng bùn thế này? Nói thật đi! Làm cái gì rồi!?" Hoàng Ngọc Lan trừng mắt nhìn cô nhóc, vẻ mặt như bão sắp đến.
Đỗ Quả Quả thấy mẹ mình tức giận, chớp chớp mắt nói: "Chỉ là đánh nhau với người ta một trận thôi ạ.”
Huyết áp Hoàng Ngọc Lan muốn tăng đột ngột: "Đánh lộn ư? Con đánh nhau với ai? Vừa mới đến đã đánh nhau với người ta rồi hả? Trên người không sao chứ?"
Đỗ Quả Quả: "Không sao đâu ạ."
Hoàng Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, Tần Thi lại chỉ chỉ vết máu trên tay Đỗ Quả Quả, nói: "Không phải trầy tay rồi sao? Thế mà lại không có sao được chứ?"
Hoàng Ngọc Lan tối sâm mặt giải thích: "Ý tôi đang muốn hỏi đứa nhóc bị đánh có việc gì không, trời sinh sức lực của Quả Quả lớn quá nên..."
Đỗ Quả Quả nhìn ánh mắt của Tần Thi, thẹn thùng cười, trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Thi: "..."
Cái quái gì thế này?
Tần Thi rất là kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dạng của Hoàng Ngọc Lan thì cũng biết là cô ấy không nói dối.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?" Hoàng Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Đỗ Quả Quả.
Đỗ Quả Quả nhấc đầu nhỏ lên, vẻ mặt vô tội nhìn Hoàng Ngọc Lan, nói: "Bọn họ thấy con mới đến, cho rằng con dễ bắt bạt, còn nói con gầy như cọng giá."
"Sau đó con đi đánh người ta hay sao?" Hoàng Ngọc Lan có chút đau đầu.
"Không phải, không phải vậy đâu dì." An An vội vàng giải thích thay cho Đỗ Quả Quả: "Bọn họ nói Bình Bình càng ngày càng giống con gái, cười nhạo em ấy với Quả Quả." Bình Bình cũng thay Quả Quả giải thích: "Bọn họ lấy bùn ném bên cạnh bọn con làm bùn bắn lên quần áo, Quả Quả mắng bọn họ, bọn họ còn cố ý ném tiếp."
"Bùn trúng vào trong cổ con, An An ném lại bọn chúng thì bọn họ bắt đầu xô đẩy, Quả Quả đi lên giúp đỡ sau đó mới đánh nhau."
Dứt lời, Bình Bình nhìn thoáng qua Quả Quả còn thấp hơn mình một chút, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái, nói: "Quả Quả thật sự rất lợi hại, một mình đánh nhau với hai đứa sáu bảy tuổi!"
Hoàng Ngọc Lan đỡ trán: "..."
Tần Thi chớp chớp mắt, thấy biểu tình cạn lời của Hoàng Ngọc Lan, cười an ủi cô: "Không sao, không phải Quả Quả sai, hơn nữa Quả Quả lợi hại như vậy, cũng không sợ nhóc bị bắt nạt, khá là tốt đấy chứ."
Hoàng Ngọc Lan thở dài một hơi: "Tôi biết, nhưng con bé này liều lĩnh, sợ nó ỷ vào sức mình lớn rồi lại không quan tâm gì, lỡ như gặp được người nào quá cứng đầu hoặc là quá tự tin, làm bị thương thì biết làm sao bây giờ?"
Đỗ Quả Quả xen mồm vào: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nông nổi, không nghĩ trước nghĩ sau đã xông lên đánh nhau đâu."
Chắc chắn sẽ xem tính huống, nhóc cũng không ngốc.
Hoàng Ngọc Lan lại tiếp tục trầm mặc, ánh mắt có hơi nguy hiểm nhìn Đỗ Quả Quả: "Cho dù là như thế nào thì đánh nhau cũng không tốt, quy tắc cũ, lát nữa về viết bảng chữ cái một trăm lần."
Đỗ Quả Quả yếu ớt thở dài một hơi: "Con biết rồi."
Hoàng Ngọc Lan trừng mắt liếc cô nhóc thêm một cái, thâm nghĩ nếu không phải đang ở nhà người khác, cô tuyệt đối sẽ không tha cho Đỗ Quả Quả dễ dàng như vậy.
"Dì ơi..." An An bước lên phía trước thêm hai bước, giống như xin tha giúp Đỗ Quả Quả: "Quả Quả là vì giúp bọn con nên mới đánh nhau, dì đừng phạt em ấy mà..."
"Một trăm lần bảng chữ cái là rất nhiều luôn đó ạ." Bình Bình dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Hoàng Ngọc Lan, mặt đầy vẻ "Xin tha thứ." Hoàng Ngọc Lan nhìn mấy đứa nhóc, trong lòng dịu đi một chút, ai dè Đỗ Quả Quả lại nhìn cặp sinh đôi, vẻ mặt vừa cảm động lại kiên định nói: "Bình Bình và An An, hai người thật trượng nghĩa, sau này chúng ta chính là bạn tốt, về sau nếu có ai bắt nạt hai người, hai người cứ tìm tới em."
"Tìm con? Tìm con đánh lộn à?" Hoàng Ngọc Lan cũng cương quyết như Đỗ Quả Quả: "Một trăm lần là một trăm lần, một chữ cũng không được viết sail"