Chương 201
Chương 201Chương 201
"Mỗi ngày cứ như một trò hề!"
Thấy bộ dạng tức giận của Hoàng Ngọc Lan, cặp sinh đôi có chút uể oải, cảm thấy là do mình mới liên lụy đến cô nhóc bị phạt.
Đỗ Quả Quả phớt lờ Hoàng Ngọc Lan, nhưng mỗi tay kéo lấy Bình Bình với An An, an ủi bọn họ: "Không có việc gì đâu, viết mấy cái này em thuần thục lắm."
Hoàng Ngọc Lan tức chết, bị Đỗ Quả Quả chống đối liên tục, mà Tần Thi đứng một bên nhìn cũng không nhịn được mà bật cười.
"Thôi được rồi, không nói chuyện nữa, tôi về trước đã, hôm khác lại đến chơi nhé." Hoàng Ngọc Lan đứng lên, chuẩn bị mang Đỗ Quả Quả về tắm rửa và xử lý vết thương.
Tần Thi vội vàng đứng lên lấy giấy dầu trong ngăn tủ ra bọc bánh mì lại, để một ít vào trong giỏ của cô ấy, nói: "Hôm trước tôi mới nướng một ít bánh mì, mang về cho Quả Quả ăn thử."
Hoàng Ngọc Lan nhận giỏ bánh, nhìn vỏ bánh mì màu vàng giòn rụm, cười nói: "Tay nghề của cô thật tốt, tôi làm bánh nếp nhân đậu còn thừa một ít đậu đỏ, ngày khác sẽ mang đến, vừa hay có thể làm bánh mì nhân đậu đỏ."
Hai người lúc trước đã lên hẹn xong, Tần Thi dạy Hoàng Ngọc Lan nướng bánh mì, quay về cô cũng muốn xây một lò nướng nhỏ ở nhà.
Tần Thi cười đồng ý, tiễn Hoàng Ngọc Lan với Đỗ Quả Quả ra cửa.
Đỗ Quả Quả giơ tay muốn nắm Hoàng Ngọc Lan, nhưng lại bị Hoàng Ngọc Lan tránh đi: "Đừng chạm vào mẹ, nhìn móng vuốt của con xem, đều dính bùn hết rồi, còn không biết xấu hổ mà muốn nắm mẹ hả?"
Đỗ Quả Quả tiếp tục duỗi tay: "Không biết xấu hổ ạ."
Hoàng Ngọc Lan bước nhanh lên phía trước: "Đi sang một bên đi."
Đỗ Quả Quả cũng bước nhanh lên hai bước, hai người cứ một đi trước một đuổi sau, cuối cùng giống như cả hai đang chạy chậm luôn. Tần Thi đứng ở cổng lớn nhìn bóng dáng hai mẹ con, cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Mẹ, mẹ ơi! Mẹ nhanh vào đây giúp bọn con lấy quần áo sạch ra với!" An An đứng trong nhà hét lên, Tân Thi liền thu lại ý cười, xụ mặt đi vào nhà.
Tuy nói không phải mấy nhóc sai, cũng chỉ là phòng vệ chính đáng, nhưng vừa mới thay quần áo mà đã làm bẩn thành như vậy, lại còn đánh nhau, vẫn là nên dạy dỗ một chút.
Tần Thi vào nhà, cặp sinh đôi thấy biểu tình của cô, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng: "Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên đánh nhau, lúc bọn họ đẩy con thì con nên lôi Quả Quả với Bình Bình chạy, không nên để ý tới bọn họ."
Bình Bình thấy An An như vậy, cũng nói: "Mẹ, sau này mẹ làm quần áo giống con trai cho con đi, như vậy thì bọn họ sẽ không nói con là con gái nữa."
Tần Thi: "..."
Trực tiếp nhận sai đã đành, cái này thì bảo cô làm sao dạy dỗ được?
Tần Thi thở dài trong lòng, nấu nước nóng cho hai đứa nhóc rửa mặt với rửa tay trước, nói cho bọn chúng biết là không phải mặc quân áo giống của con trai thì bọn họ sẽ không nói như vậy nữa.
Nét trẻ con trên mặt Bình Bình vẫn còn đó, cho nên mới giống con gái, tính cách cậu nhóc cũng an tĩnh và ngoan ngoãn, bọn họ nói như vậy cũng không phải do quần áo.
Cũng không cần thiết bởi vì mấy câu đàm tiếu nói ra nói vào của người khác mà thay đổi sở thích của chính mình.
"Con thích quần áo như vậy sao?" Tần Thi chỉ chỉ vào mèo nhỏ thêu trên quần áo của cậu nhóc, Bình Bình do dự một chút sau đó vẫn gật đầu.
"Con không cần thiết vì để làm hài lòng người khác mà thay đổi bản thân, đi theo mấy thứ yêu thích của người khác." Tần Thi đã nói hơn một lần: "Làm chính mình là được rồi, không cần bị người khác ảnh hưởng, có biết chưa?"
Bây giờ bọn họ nói quần áo của Bình Bình giống con gái, nhưng thay đổi quần áo rồi bọn họ vẫn sẽ nói Bình Bình lớn lên giống con gái, tính cách như con gái.
Một người không thích cái gì đó thì sẽ luôn tìm được đủ loại lý do để nói.
Ánh mắt Bình Bình mang theo một tia mê man, An An lại cao giọng đáp: "Hiểu rồi ạt"