Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 202

Chương 202 Chương 202Chương 202

Tần Thi nhìn An An, thấy ánh mắt cô nhóc trong trẻo nghiêm túc, không khỏi cười cười.

Bình Bình cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, chờ rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo bẩn ra xong mới mở miệng nói: "Con cũng hiểu rồi."

Tần Thi nghe vậy thì xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, nói: "Không hiểu cũng không sao, chúng ta cứ từ từ là được."

Bình Bình ngẩng đầu nhìn Tần Thi, nói: "Bọn họ thích hay không cũng không liên quan đến con, con thích là được, đúng không ạ?"

Tần Thi cười gật đầu: "Đúng vậy."

Bình Bình nhếch miệng cười, trong ánh mắt đều là vẻ ngưỡng mộ nhìn Tần Thi: "Cảm ơn mẹ."

Bị nhóc con đáng yêu nhìn như vậy, Tần Thi không nhịn được, ghé vào hôn hôn khuôn mặt nhỏ mấy cái,'Không cần cảm ơn."

"Bụp...'

Tiếng sợi dây đứt đoạn quen thuộc vang lên khiến Tần Thi sửng sốt chốc lát, cô nhìn Bình Bình vừa đang thẹn thùng vừa vui vẻ, lại có chút kinh ngạc rồi vui sướng.

Không nghĩ tới Bình Bình cũng bị khống chế, nhưng hiện tại cô nghe được âm thanh này, vậy nghĩa là cậu nhóc đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế? Giống như Lục Trạch Thiên, thức tỉnh rồi sao?

"AI Con cũng muốn hôn hôn!" An An nhào tới, chủ động ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Tần Thi.

Tần Thi nhìn biểu tình mong chờ của nhóc, cũng không nghĩ nhiều, hôn hôn nhóc con mấy cái.

An An hài lòng, cười với Bình Bình, hai đứa cứ cười ha ha không ngừng.

Bình Bình thoát khỏi khống chế của cuốn sách gốc, vậy An An thì sao? Cố Thanh Hải nữa? Còn có Mạc Linh... Tân Thi dường như không nghe được âm thanh như vậy, là bởi vì cô không có ở đó, hay là bởi vì bọn họ chưa hoàn toàn thoát khỏi khống chế?

Tần Thi bừng tỉnh, như thế nào cũng không ngờ rằng Bình Bình vậy mà là người thoát ra khỏi khống chế trước.

Tần Thi như bị ma xui quỷ khiến vươn tay sờ soạng lên trên đầu của An An, trên đầu nhóc không có gì cả, Tần Thi huơ qua huơ lại một hồi... Vẫn không sờ được cái gì cả.

Tần Thi chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân có hơi ngốc, cho dù là có dây thì cô cũng không có khả năng nhìn được, không có khả năng sờ thấy được. Cô càng không phải là thần tiên.

Tần Thi vứt mấy cái ý tưởng linh tinh bát nháo trong đầu ra, không nghĩ nhiều nữa, sau đó lấy quần áo bẩn của hai đứa nhóc đem ởđi giặt.

Giữa trưa cơm nước xong, cặp sinh đôi cùng đi ngủ trưa, ngủ một giấc mà đến ba giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Tần Thi cảm giác có chút kỳ quái, khi đang chuẩn bị đi gọi bọn nhóc thì nghe hai đứa nhóc đồng thanh kêu một tiếng, đồng thời mở mắt ra.

Vẻ mặt của hai chị em hốt hoảng, nhìn đối phương không nói hai lời liền ôm chặt lấy nhau, Tần Thi thấy bọn họ như vậy, vội vàng ôm bọn họ rồi vỗ nhẹ lưng an ủi nói: "Gặp ác mộng sao? Không có việc gì, không sao rồi, hai con tỉnh rồi, không có việc gì cả"

Cặp sinh đôi không nói gì mà chỉ dùng sức vùi đầu vào trong lòng Tần Thi, hưởng thụ sự ấm áp của cô, cảm nhận được cảm giác an toàn cô mang đến.

Rất nhanh sau đó, cặp sinh đôi đã bình tĩnh trở lại, lúc này Tần Thi mới hỏi lại hai đứa: “Gặp ác mộng sao?”

Cặp sinh đôi cùng gật đầu, An An sờ sờ đầu, xoa xoa một hồi làm tóc như một cái ổ gà, nói: "Nhưng con không nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu."

"Con cũng không nhớ nữa, nhưng cũng giống như có nhớ một chút." Trong lòng Bình Bình còn sợ hãi nhìn An An, ôm lấy cô bé không buông tay: "Bọn con bị rất nhiều sợi dây quấn lấy, gân như bóp nghẹt bọn con luôn, sợi dây cột con đột nhiên bị đứt, con rơi từ không trung xuống, còn An An vẫn còn bị quấn..."

Tần Thi nhíu mày, không nghĩ tới bọn nhỏ vậy mà lại mơ thấy cái này, chuyện này cũng quá kỳ lạ!

Bình Bình dừng lại một chút, buông An An ra, bắt đầu múa may ở trên người cô bé, giống như muốn cắt đứt sợi dây trên người nhóc.
Bình Luận (0)
Comment