Chương 204
Chương 204Chương 204
Tần Thi nhìn bóng dáng Cố Thanh Hải, nhăn mày lại, tại sao Cố Thanh Hải lại không có phản ứng gì? An An có thể như vậy chẳng lẽ là bởi vì Bình Bình sao?
Dù sao bọn họ là sinh đôi, lại có tâm linh tương thông, một đứa bị đứt thì đứa kia cũng sẽ được buông lỏng? Sau đó Bình Bình mới có thể cắt đứt ư?
Tần Thi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể đặt việc này lại ở trong lòng, chú ý Cố Thanh Hải thêm một chút.
"Anh cả nhẹ nhàng rồi sao? Chúng ta thành công rồi hả?" Bình Bình hỏi.
An An nghiêng đầu: "Chắc cú thành công rồi, ngó anh cả vừa rồi mau chóng như vậy, đã thế còn trực tiếp phóng đi."
Bình Bình quay đầu nhìn An An, nói: "An An nói chuyện càng ngày càng giống Quả Quả rồi."
An An cũng quay lại nhìn cậu nhóc: "Có hả?”
Bình Bình nghiêm túc gật đầu: "Có mài"
An An không tin: 'Không có khả năng."
Bình Bình: "Thật sự có đó, chẳng hạn như câu nói chắc cú thành công rồi, ngó anh, giống như đúc Quả Quả nói vậy."
An An kinh ngạc: "Hả? Tại sao lại như thế được?"
"Cũng không biết nữa."
"Vậy làm sao bây giờ?"
An An lập tức tìm Tần Thi xin giúp đỡ: "Mẹ mẹ, Bình Bình nói con nói chuyện giống Quả Quả."
Tần Thi hoàn hồn, thấy khuôn mặt nhỏ của cô nhóc đầy vẻ sốt ruột, cười khẽ một tiếng: "Không sao đâu."
"Vậy thì được." An An thở phào. Tần Thi lại cười cười, hai đứa thường xuyên chơi với nhau, khẩu âm thay đổi là điều tất nhiên. Dù sao tiếng Đông Bắc thật sự là dễ nghe, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng lây.
Nhưng dù sao thì vấn đề cũng không to tát gì, trong nhà vẫn nói tiếng phổ thông nên sẽ không hoàn toàn bị lây.
Tần Thi mỉm cười nhìn cặp sinh đôi, dù sao thì tiếng Đông Bắc cũng rất thú vị mài Lây thì cứ lây. Căn bản vẫn rất đáng yêu.
Sau này lại sửa lại, đừng lây hoàn toàn là được.
Mấy ngày sau, trường học bắt đầu khai giảng.
Tần Thi vốn đang định trước khi khai giảng thì đi lên thành phố một chuyến, nhưng Mạc Linh gửi cho cô một tin nhắn nói qua một khoảng thời gian sẽ cùng đi, lúc này cô mới từ bỏ.
Cố Thanh Hải bắt đầu đi học, Tân Thi cũng bắt đầu bận rộn hơn, cặp sinh đôi ngốc ở trong nhà chỉ có thể làm bạn với Cục Than, nhưng may còn có Đỗ Quả Quả.
Ba đứa nhóc không phải chơi ở nhà họ Lục thì chính là chơi ở nhà họ Đỗ, cả ngày dính lấy nhau, chơi với nhau vô cùng vui vẻ.
Chỉ có duy nhất một chuyện, chính là khẩu âm của cặp sinh đôi đã hoàn toàn bị Đỗ Quả Quả lây cho rồi, mỗi lần Tần Thi nghe thấy đều cảm thấy đặc biệt thú vị, nhịn không được mà bị chọc cười, hai người Lục Trạch Thiên với Cố Thanh Hải thì đều không nói nên lời.
Tần Thi cũng bắt đầu bận rộn, ngoài thời gian đi dạy ra, thời gian còn lại thì thiết kế quần áo xuân hè, thời gian rảnh rỗi thì đọc sách thiết kế và đánh máy.
Ngày tháng trôi qua một cách êm đềm lại phong phú.
Một tuần sau, cuối cùng Mạc Linh cũng tới, mong chờ thời gian đi đến thành phố.
"Sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi, ở thành phố hai ngày, tôi sẽ mang cô đi chơi, Tư Nặc cũng nói phải tán gẫu với cô mấy chuyện."
"Hả?! Hai ngày sao?" An An mở to mắt, từ lúc Tần Thi đến đây, nhóc chưa từng tách ra với Tần Thi bao giờ, lúc này đùng một cái cô phải đi hai ngày, cô bé lập tức hốt hoảng lên.
"Có thể mang theo bọn con không ạ?" An An vội vàng hỏi.
Bình Bình cũng ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn Tần Thi và Mạc Linh/Bọn con cũng muốn đi."
Tần Thi sờ sờ đầu bọn họ, nói: "Thành phố xa quá, mang theo các con tới đó cũng không tiện, hơn nữa thời tiết còn lạnh như vậy, lăn lộn rồi bị cảm thì làm sao bây giờ?"
"Đúng thế, hai đứa thành thật ở nhà đợi đi, dì và mẹ là đang đi làm chuyện quan trọng." Mạc Linh bưng ly lên, nhướng mày nhìn cặp sinh đôi.
Bình Bình: "Bọn con không sợ lạnh đâu ạt"
An An: "Dì Mạc vừa nãy còn mới nói mang mẹ đi chơi! Thấy bọn con còn nhỏ nên lừa bọn con sao?!"
Mạc Linh nhìn An An,"Chậc" một cái, nói: 'Nhóc con là thông minh nhất."