Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 206

Chương 206 Chương 206Chương 206

"Bánh đậu và thịt đều có, anh có thể tùy tiện nấu cháo, cháo hay mì ăn cùng bánh bao nóng là được rồi."

Lục Trạch Thiên dùng bàn tay mạnh mẽ, không cần lót giẻ lau đã trực tiếp lấy một nồi phở bưng sang, nhìn Tân Thi nhướng mày.

"Cái tật xấu gì, cơm căn tin làm sao mà không ăn được? Còn đặc biệt gói bánh bao cho nó nữa." Lục Trạch Thiên bưng một nồi phở ra ngoài, khi quay lại lấy bánh bao hấp anh nói: "Sau này đừng như vậy nữa, dù sao em cũng không nấu cơm cho bọn nó cả đời được."

"Em biết mà." Tần Thi cười cười, nói tiếp: "Cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng được? Em luôn cảm thấy rằng bọn nó vẫn còn nhỏ, vì vậy nuông chiêu một chút cũng không sao."

Cũng là bởi vì cặp sinh đôi quá ngoan ngoãn và đáng yêu, Tần Thi ở chung lâu rồi cũng có tình cảm, liền muốn yêu thương bọn họ.

Lục Trạch Thiên liếc mắt nhìn Tần Thi một cái, không nói thêm gì, sau khi rời khỏi bếp đi ra còn thấy cặp sinh đôi vẫn đang lẩm bẩm nói Tần Thi đi thành phố mà không mang theo bọn họ, căn bản là đang không vui, lập tức xụ mặt dạy dỗ: "Mẹ mấy đứa sợ mẹ đi rồi mấy đứa ăn không ngon, còn đặc biệt làm bánh bao cho mấy đứa, mấy đứa còn ở đây lộn xộn sao hả?"

Cặp sinh đôi nhìn Lục Trạch Thiên lạnh mặt, chỉ biết ngoan ngoãn im miệng, không dám tiếp tục lỗ mãng.

"Chiêu mấy đứa quá mà, có ăn đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh sao?" Lục Trạch Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu bảo Tần Thi đang trong bếp rửa tay ra ăn cơm: "Đừng làm nữa, em đi rồi để bọn nó ăn cơm căn tin đi."

Tần Thi biết Lục Trạch Thiên đây là nhân cơ hội giáo dục bọn họ, đáp lại một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn là muốn làm cho xong.

Vốn dĩ cũng chuẩn bị làm xong rồi, để lại cũng không làm gì. Bình Bình thấy bộ dạng lạnh tanh của Lục Trạch Thiên, cũng không dám thở mạnh, ngoan ngoãn lôi kéo An An đi rửa tay. An An vẫn đang dẩu miệng nhỏ không vui, rửa tay xong trở vê ăn cơm, mặt vẫn buồn rười rượi.

Lục Trạch Thiên thấy cái bộ dạng này của cô nhóc, liền nói: "Nếu không muốn ăn cơm căn tin cũng được, ba quay về nấu cho mấy đứa, nấu cái gì thì ăn cái đó, không ăn bị đói thì mặc kệ."

ebooX

An An nghĩ lại mấy lần Lục Trạch Thiên nấu cơm, lập tức ngồi thẳng lưng, vội vàng từ chối: 'Ăn cơm căn tin cũng được rồi ạ, cơm căn tin cũng không tệ lắm! Ba bận rộn như vậy, không cần vất vả đâu ạI"

Tần Thi bê ra thêm một món ăn phụ, nghe thế liền "Phụt" một cái cười ra tiếng.

Vừa vặn Cố Thanh Hải cũng đã học về, cậu thấy Tần Thi đang cười, liền hỏi làm sao thế. Tần Thi kể lại chuyện vừa mới xảy ra nói cho cậu, cậu cũng lập tức đi lên phụ họa với An An.

Lục Trạch Thiên làm nghiên cứu, hay mang lính đi huấn luyện này nọ thì được, nhưng nấu cơm thì... Thật sự là một lời khó nói hết.

Anh nấu cơm có thể chín, nhưng hương vị gì đó thật không dám khen, ba đứa nhóc lúc trước đã được ăn qua liên khó có thể quên được, đời này cũng không muốn ăn lại nữa.

So với cơm Lục Trạch Thiên làm, cơm ở căn tin nói đơn giản là ngon, ít nhất những món ăn trong căn tin vẫn bình thường, và không trở thành một mớ hỗn độn đen thui.

Buổi tối, bọn nhỏ vê phòng của riêng mình, Lục Trạch Thiên cầm một trăm đồng đưa cho Tần Thi, bảo cô ở thành phố chơi hai ngày cho thỏa thích.

Tần Thi cầm tiền, ánh mắt rạng rỡ nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Đây là tiền gì? Là trả trước tiền lương hay vẫn là tiền thưởng?"

Lục Trạch Thiên nhìn bộ dạng tham tiền của cô, trâm mặc trong chớp mắt, anh không hiểu vì sao Tần Thi lại cứ để ý tiền lương như vậy, rõ ràng cô cũng không thiếu tiền. Hơn nữa cô đem phí sinh hoạt với tiền lương của mình phân chia rất rõ ràng, chuyện này làm trong lòng Lục Trạch Thiên có chút khó chịu.

Chỉ cần nhìn từ những thứ này Lục Trạch Thiên cũng có thể nhìn ra, Tần Thi đối với cái nhà này, đối với anh hoàn toàn là công tư phân minh.
Bình Luận (0)
Comment