Chương 207
Chương 207Chương 207
Rõ ràng Tần Thi yêu thương con cái là thật lòng, nhưng đối với anh vẫn là như vậy. Thật sự không có một chút cảm giác nào đối với anh, không có chút ý nào muốn diễn giả thành thật sao?
Cảm giác hiện tại Tần Thi sống chung với mình rất ổn, nhà bọn họ cũng giống như một cái "nhà" bình thường, chỉ là khi có việc gì đó phát sinh sẽ làm anh thấy rõ được tình hình thực tế.
Lục Trạch Thiên thở dài trong lòng, trong ánh mắt nhìn Tần Thi hiện lên một tia bất lực.
"Hả? Là cái gì thế?" Tần Thi gặng hỏi Lục Trạch Thiên.
"Là tiền thưởng, yên tâm, cứ cầm lấy đi." Lục Trạch Thiên cười cười bất đắc dĩ.
"Tiên thưởng nhiều như vậy luôn sao? Chậc chậc chậc." Tần Thi chuẩn bị cất tiền đi, nhưng nhớ tới gần đây sửa nhà chắc là tiêu hết không ít, liền hỏi: "Trong nhà hẳn là không còn bao nhiêu tiền nữa nhỉ? Tiền thưởng này có phải hơi nhiều hay không? Nếu không thì cứ tính thành tiên lương của em đi!"
Lục Trạch Thiên có chút dở khóc dở cười, cũng không biết là nên vui vẻ vì Tần Thi quan tâm anh, hay là nên thương tâm cô vẫn tính toán rạch ròi như vậy.
"Cũng không tính là bao nhiêu, nhưng vẫn còn." Lục Trạch Thiên nhìn cô: "Anh đưa Sổ tiết kiệm cho em nhé, bên trong còn có hơn bảy trăm đồng, nếu em cần dùng thì cứ trực tiếp lấy."
Tần Thi quyết đoán từ chối: "Em lấy thứ kia làm gì? Trong lòng anh tự rõ là được, không có tiền thì em sẽ nói với anh."
Lục Trạch Thiên rũ mắt xuống, thầm nghĩ quả nhiên là thế, anh đây chỉ là thử một chút, cô ấy liền mang vẻ mặt ghét bỏ muốn tránh còn không kịp.
Tần Thi: "Hơn nữa, chút tiền ấy của anh, còn không nhiều bằng hộp tiền nhỏ của em đâu, em lấy làm gì?" Lục Trạch Thiên: "...' Anh đang đau lòng tột cùng.
Lục Trạch Thiên: "Xem ra sau này anh phải kiếm được thật nhiều tiền."
Tần Thi có chút tò mò hỏi: "Anh kiếm tiền thêm bằng cách nào? Tiền trợ cấp không phải đều cố định hết rồi sao? Anh sắp được thăng chức hả?"
Lục Trạch Thiên giơ tay xoa xoa trán, nói: 'Là cố định, nhưng nếu có công tác thì sẽ có tiền thưởng với trợ cấp thêm."
ebooX
Có Tần Thi ở nhà, anh cũng có thể yên tâm bận rộn, dù sao thì cũng không để đến nỗi không phát được tiền lương cho cô, cuối cùng còn chưa theo đuổi được cô mà để cô chạy thì biết làm sao?
Lục Trạch Thiên cảm thấy chính mình còn chưa kém cỏi đến cái trình độ kia.
Chẳng qua là tốc độ kiếm tiền của cô nhanh hơn nhiều so với anh, lần này đi thành phố, nói không chừng còn có thể hợp tác thành công với Tống Tư Nặc, mở ra một cái nhãn hiệu, đến khi đó tốc độ kiếm tiền e là còn nhanh hơn nữa.
Trong lòng Lục Trạch Thiên rung chuông cảnh báo, cô thích tiền như vậy, có thể sẽ ghét bỏ việc anh không kiếm ra được nhiều tiền hay không?
Kiếm tiền giỏi hơn anh, còn biết chăm sóc con cái, chăm sóc cả cuộc sống sinh hoạt của gia đình... Biểu tình của Lục Trạch Thiên chậm rãi trở nên nghiêm túc hơn, hạ quyết tâm sau này phải giúp đỡ Tần Thi nhiều hơn, còn không nên chọc cho cô không VuI...
*
Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm Tần Thi đã tỉnh, vừa chuẩn bị xong đồ đạc, lại thấy Lục Trạch Thiên vừa vặn trở về, trong tay còn cầm bữa sáng.
"Dậy rồi sao?" Lục Trạch Thiên đặt bữa sáng lên bàn, dặn dò: "Ăn nhanh đi."
Tần Thi chớp chớp mắt, cười nói: "Tốt thế cơ á, em còn định tùy tiện ăn lót dạ một chút là được đây."
Lục Trạch Thiên không nói chuyện, chỉ là cười cười. Tần Thi nhanh chóng rửa mặt rồi ra ăn sáng, sau khi ngồi xuống mở hộp cơm ra, xem phân lượng cơm bên trong cũng không nhiều lắm, không khỏi liếc mắt nhìn Lục Trạch Thiên một cái.
Lục Trạch Thiên cảm giác được tâm mắt của Tần Thị, liên mở miệng giải thích: "Em dễ bị say xe nên anh mua ít một chút."
"Cảm ơn." Tần Thi cười bưng cháo gạo kê đặc sệt lên uống một ngụm.
Lục Trạch Thiên nhìn bộ dạng cô nghiêm túc ăn cháo, im lặng thở dài một hơi, anh không hề muốn nghe hai chữ "Cảm ơn" này.