Chương 208
Chương 208Chương 208
Ăn được một nửa, Tần Thi lại nhớ cái gì đó, quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên: "Anh chỉ lấy đồ ăn cho mỗi em thôi sao? Của bọn nhỏ đâu?"
Lục Trạch Thiên: "Ngày hôm qua đã nói xong với bọn nhỏ rồi, Tiểu Hải sẽ tự mình đi căn tin ăn cơm, còn cơm của Bình Bình với An An thì Tiểu Hổ sẽ đưa cho bọn họ."
Lúc này mới hơn sáu giờ, Bình Bình An An ít nhất cũng phải tám giờ hơn chín giờ mới dậy, giờ mà đã mang cơm về thì tới lúc đó cơm đã nguội rồi, còn không bằng để Hắc Hổ lát nữa mang tới.
"Vậy anh ăn chưa?" Tần Thi lại hỏi.
Lục Trạch Thiên "Ừm" một tiếng, tiếp tục đọc báo trong tay.
Tần Thi nghe vậy liền gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó đi thay quần áo chải đầu, vẽ mày tô môi.
Sửa soạn xong, Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi so với bình thường còn xinh đẹp hơn, ánh mắt không thể rời khỏi.
Ngày thường Tần Thi cũng thích trang điểm làm đẹp, lúc đi dạy cũng đều rất xinh đẹp, nhưng đều là trang điểm đơn giản, màu sắc son môi cũng không phải đậm quá.
Mà hôm nay lại tô màu son tương đối đỏ, trên mí mắt cũng có thêm màu khác. Lục Trạch Thiên không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào, nhưng chính là nhìn càng đẹp hơn, liền biết cô đang nghiêm túc sửa soạn.
"Thế nào? Đẹp không?" Tần Thi thấy Lục Trạch Thiên vẫn luôn nhìn mình, liên vỗ vỗ quần áo trên người, xoay một vòng.
Áo khoác dài đến cẳng chân lộ rõ phần vai và eo, dài nhưng lại rất thời thượng, chất vải dày dặn nhưng không cồng kênh, cực kỳ tôn dáng, phối cùng với bốt da trông ngầu hết sức.
Mà ở cổ còn quàng thêm một cái khăn màu be làm dịu đi cái trâm của quần áo tối màu, cái khăn lông mang đến cho người nhìn cảm giác ấm áp và ngọt ngào, khiến Tần Thi trông bớt lạnh nhạt hơn.
Dụng tâm sửa soạn làm dung mạo của Tần Thi tăng lên một bậc, hơn nữa dáng người cao gầy hoàn mỹ, nói là người mẫu tạp chí cũng không quá.
Ánh mắt Lục Trạch Thiên lóe lóe: "Đẹp lắm."
Anh vẫn luôn biết Tần Thi rất đẹp, nhưng hôm nay cô lại trang điểm tỉ mỉ hơn thì càng xinh đẹp hơn.
Tần Thi cười hài lòng, lại đứng trước gương sửa sang lại tóc. Nữ nhân ấy mà, luôn thích cái đẹp, không phải vì người khác mà chỉ là muốn bản thân xinh đẹp hơn thôi.
Lục Trạch Thiên nhìn hình bóng của cô, dịch dịch người ngồi lại ngay ngắn: "Hai người chuẩn bị đi chơi những nơi nào thế?"
Tần Thi cũng không phát hiện Lục Trạch Thiên có gì không thích hợp, tùy ý nói: "Không biết nữa, Mạc Linh nói Tư Nặc sắp xếp, bọn em chỉ cần đi là được."
Lục Trạch Thiên đáp một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm Tần Thi, biểu tình còn có chút nghiêm túc.
Tần Thi sửa sang lại đầu tóc xong, quay lại thấy anh đang ngồi ngẩn người, dừng một chút hỏi: "Suy nghĩ cái gì thế? Còn không đi quân đội sao?"
Lục Trạch Thiên hoàn hồn, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, liên đứng lên nói: "Đi ngay bây giờ đây."
Lục Trạch Thiên mặc áo khoác vào, cầm mũ lên đi ra ngoài, đi đến cửa thì dừng chân lại: "Lúc đi ra ngoài chơi phải cẩn thận một chút, đừng đi một mình, em lần đầu tiên đi thành phố, cẩn thận lạc đường."
Ngập ngừng một lúc, anh mới tiếp tục nói: "Cũng phải cẩn thận với những kẻ có ý đồ xấu."
"Ừm, ừm, em biết rồi." Tần Thi lên tiếng, đi vào phòng lấy túi xách làm bằng da lúc trước làm.
Lục Trạch Thiên thấy cô căn bản không nghe ra ý tứ ẩn sau câu nói của mình, có chút bất đắc dĩ. Nhưng lại bởi vì nguyên nhân thân phận và lập trường của mình, khó để nói rõ ràng được, chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi ra cửa, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ ba người phụ nữ đi chơi có khi nào sẽ gặp phải mấy người lưu manh quấy rầy hay không.
Lục Trạch Thiên miên man suy nghĩ một đường, cuối cùng còn sinh ra ý muốn đi theo luôn, vừa suy nghĩ tới cái này, Lục Trạch Thiên bị ý nghĩ của mình làm sửng sốt.
†.