Chương 209
Chương 209Chương 209
Anh cười cười tự giễu, vứt bỏ mấy ý nghĩ linh tinh bát nháo ra sau đầu rồi đi vào quân khu, không suy nghĩ thêm nữa.
Mà bên phía Tần Thi, Mạc Linh cũng đã tới.
Mạc Linh cũng trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặc áo khoác không khác nhiều so với áo của Tần Thi, chỉ có một ít điểm khác nhau, màu sắc cũng không giống nhau, nhìn giống như đồ đôi của chị em.
Mạc Linh vừa nhìn thấy Tần Thi, lập tức chạy chậm lại ôm cánh tay của cô, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Wowl Hôm nay cô trang điểm xinh thật đấy! Phấn mắt màu nâu này sao cô tô được tự nhiên thế? Tôi không dùng được cái màu này, tô lên là thành màu khói luôn."
"Son môi này là son của nhãn hiệu nào thế? Không đỏ quá mức cũng không quá chói, lên màu rất đẹp!"
Quả nhiên chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân, hỏi Lục Trạch Thiên cũng chỉ là một câu "Đẹp lắm', mà Mạc Linh lại có thể nhìn ra được hết.
"Lúc nào về tôi sẽ dạy cho cô trang điểm nhé." Tần Thi cười tửm tỉm nhìn Mạc Linh,'Son môi nhãn hiệu nào không quan trọng, quan trọng là phối màu với nhau cho phù hợp ấy."
"À, thì ra là vậy!" Mạc Linh bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi còn nói sao lại chưa từng thấy qua cái màu son môi này, còn nghĩ rằng là nhãn hiệu nào đó của nước ngoài cơ."
Xe dừng ở ngoài cổng lớn, một cậu bạn trai rất đẹp trai hạ kính ghế lái xuống, gọi Mạc Linh: "Bên ngoài lạnh lắm, hai người lên xe rồi nói chuyện."
Tần Thi nhìn qua, lại nghiêng đầu nhìn Mạc Linh cười mập mờ: "Đây là tiểu đoàn trưởng đang theo đuổi cô hả?"
Mạc Linh cười hào phóng gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy chính là Trình Lan, đúng lúc anh ấy muốn nghỉ phép về quê nên lái xe chở chúng ta đi thành phố, sau đó sẽ ngồi tàu hỏa về." Tần Thi cầm túi, đóng cổng lại, đi cùng với Mạc Linh: "Xe này là?"
"Anh ấy mượn của bạn bè trên thành phố, cho chúng ta quá giang một đoạn." Mạc Linh giải thích.
"ồ..." Tần Thi đã hiểu, đây là xe mượn để đặc biệt đưa các cô đi. Nếu không cũng có thể đi tàu hỏa trong huyện, không cần thiết phải đặc biệt phải mượn xe đi thành phố.
Mạc Linh bị Tần Thi làm cho có chút xấu hổ, cô nói: "Ồ cái gì mà ồ, anh ấy nói ngồi xe sẽ đi thẳng đến thành phố luôn, ngồi xe ở trong huyện còn phải đổi lên xuống mấy lượt rất phiên phức, thuận tiện giúp chúng ta thôi."
Tần Thi không nhịn được mà bật cười: "Tôi cũng không hỏi cái gì, cô làm gì mà phải vội vàng giải thích như vậy?"
Mạc Linh thẹn quá hóa giận, buông cánh tay Tần Thi ra: "Hứ, không nói chuyện với cô nữa, mau lên xe đi bên ngoài lạnh muốn chết."
Sau khi lên xe, Mạc Linh giới thiệu với nhau một lượt, Tân Thi với Trình Lan cũng coi như là có quen biết.
Trình Lan với Lục Trạch Thiên hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau, tính cách cậu ta rộng rãi, dí dỏm hài hước, luôn có thể chọc Mạc Linh vui vẻ.
Hơn nữa cậu ta cũng rất biết quan sát, biết tới biết lui đúng mực, thấy hai cô mệt mỏi liền mở radio trong xe lên, chỉnh sang kênh âm nhạc để hai cô nghe, chính mình không nói nhiêu nữa.
Tần Thi nhìn một đường, phát hiện người này còn không tồi, quan trọng nhất chính là rất xứng với Mạc Linh, tính tình Mạc Linh có hơi kiêu ngạo, tính Trình Lan lại có chút mềm mại.
Cái kiểu mềm mại của cậu ta không phải là yếu đuối, mà là nguyện ý nương theo Mạc Linh, tôn trọng cô.
Mạc Linh nói bản thân không muốn yêu đương, thuận theo tự nhiên, nhưng Tần Thi nhìn bầu không khí ở chung của cô với Trình Lan lại thấy rất hòa hợp. Ánh mắt Trình Lan nhìn Mạc Linh, có thể gọi là chăm chú nghiêm túc, nhưng cậu ta cũng chỉ dám len lén nhìn, giống như là vô thức bị cô hấp dẫn, tạo nên quán tính tâm mắt luôn dõi theo Mạc Linh.
Nhưng lúc Mạc Linh nhìn cậu ta, cậu ta lại trở nên bình thường, có vẻ như làm như vậy để cô ấy không cảm thấy khó xử, chuyện này làm Tần Thi kinh ngạc tấm tắc không thôi.