Chương 210
Chương 210Chương 210
Nói không chừng hai người này, sau này có khi thành đôi.
Xe chạy được một hồi, Tần Thi đã bắt đầu say xe, dựa vào ghế mơ mơ màng màng, không để ý đến hai người bọn họ nữa.
Tần Thi không biết ngủ mất từ lúc nào, khi mở mắt lần nữa cũng đã chuẩn bị đến thành phố rồi.
"Cô ngủ một giấc này hay thật đấy, tỉnh cái là đến nơi rồi." Mạc Linh trêu ghẹo một câu.
Tần Thi che miệng ngáp một cái,'Đừng nói nữa, cái thể trạng này của tôi dễ say xe, không ngủ không được."
Hoặc là hoa mắt chóng mặt buồn nôn, phun một đường, hoặc là trực tiếp ngủ cho qua, cái gì cũng không biết.
Tần Thi thật sự không muốn đi xa nhà, bởi vì quá mệt mỏi.
Rất nhanh sau đó, xe đi vào thành phố, Tần Thi tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại phát hiện thành phố thì ra cũng phồn hoa như vậy. Có nhà cao tầng, nhưng cũng có thiếu, tầng lầu cũng không cao như đời sau, so ra vẫn không tới.
Chẳng qua là so với trong huyện, thị trấn thì đây quả thực đã rất phồn hoa rồi, hai bên đường mở đủ các loại cửa hàng, cái gì cũng có, xe trên đường cũng rất nhiều, người đến người đi cũng nhiều hơn so với trên thị trấn.
Hai mắt Tần Thi nhìn nhìn, ngắm nhìn thành phố lớn ở thời đại này một chút rồi cũng thu lại tâm mắt không nhìn lung tung nữa.
Trình Lan chở hai cô đến cửa hàng quần áo của Tống Tư Nặc, sau đó mới quay đầu rời đi.
"Là ở chỗ này đó." Mạc Linh ngẩng đầu trông thấy bảng hiệu của cửa hàng, vận động cơ thể một chút, nói: "Ngồi xe cả ngày, mệt chết tôi rồi."
Tần Thi cũng ngẩng đầu nhìn, thấy trên biển hiệu viết năm chữ to "Cửa hàng quần áo Nặc Ngôn."
Cửa hàng rất lớn, là hai gian cửa hàng ghép lại, cửa sổ bên đường là kính trong suốt, còn trưng bày ma nơ canh mặc mấy bộ váy, đội mũ cực kỳ xinh đẹp.
"Đi đi đi, chúng ta vào thôi." Mạc Linh lôi kéo Tần Thi, đẩy cửa đi vào.
Trong tiệm có rất nhiều người, cũng chỉ có hai nhân viên nữ hỗ trợ, lúc này hai cô ấy đang đón tiếp khách hàng, sau khi thấy hai người Tần Thi vào chỉ lên tiếng: "Chào mừng hai cô đến đây, hai người có thể tùy tiện dạo xem, nếu thấy thích bộ nào thì gọi em, em lấy cho hai người thử."
Sau đó lại tiếp tục cầm một cái váy hoa nhí, bắt đầu cò kè mặc cả giá với hai người khách kia, đồng thời còn trả lời thắc mắc cho một khách hàng khác.
"Đông người thật đấy." Tần Thi bắt đầu đánh giá cách trang trí trong cửa tiệm, ánh đèn ấm áp, các loại trang trí với cây cối khác nhau, tủ quần áo giá treo cũng rất khớp với nhau, khá là đặc biệt.
Lại nhìn quần áo, có rất nhiều loại, kiểu dáng mới lạ, là kiểu thịnh hành nhất bấy giờ, chả trách sao lại có nhiều người như vậy.
"Này, bà chủ của các cô đâu? Không có ở đây sao?" Mạc Linh hỏi nhân viên cửa hàng.
"Bà chủ tôi ra ngoài mua đồ, lát nữa sẽ quay về, cô tìm bà chủ có việc gì sao?" Một người nhân viên cửa hàng trả lời.
"Tôi là bạn của cô ấy, hôm nay..." Mạc Linh còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là Tống Tư Nặc.
"Tư Nặc!" Mạc Linh cười gọi cô ấy.
Tống Tư Nặc vừa thấy là Mạc Linh, mặt mày lập tức rạng rỡ hẳn lên, để đồ đang cầm trong tay đặt lên quầy, chạy chậm lại ôm lấy cô.
"Ái chà chà! Rốt cuộc thì cậu cũng tới rồi!"
Ôm một chút, Tống Tư Nặc buông Mạc Linh ra, sau đó thăm dò Tần Thi đang đứng ở phía sau, hai mắt tỏa sáng hỏi: "Đây là Tần Thi sao? Là người thiết kế cái lễ phục trước kia phải không?"
"Chào cô." Tần Thi cười vươn tay ra, giới thiệu: "Tôi là Tần Thi."
Tống Tư Nặc cười nắm tay cô, còn dùng sức quơ quơ: "Tôi chờ cô mãi đấy."
Mạc Linh ở bên cạnh giả vờ tức giận, nói: "Hay lắm, cậu cứ một hai gọi tôi đến chính là vì muốn thấy Tần Thi chứ gì."
Tống Tư Nặc nhoẻn miệng cười,'Không sai, tôi chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, có cái gì đẹp mà trông mong đâu chứ?”