Chương 211
Chương 211Chương 211
Tần Thi nhìn hình thức ở chung của hai người, liền biết quan hệ của hai người chắc chắn rất tốt.
"Còn chưa ăn cơm phải không? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, chuyện gì cũng chờ cơm nước xong rồi lại nói." Tống Tư Nặc lập tức quay đầu dặn dò nhân viên trông cửa hàng, sau đó tự mình dẫn hai người Tần Thi ra ngoài, đón taxi đi đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố...
*
Tống Tư Nặc dẫn mấy người Tần Thi đến nhà hàng tư nhân, trang hoàng không tồi chút nào, thái độ của phục vụ cũng rất đúng mực.
Ai cũng mang theo khuôn mặt mỉm cười đón tiếp, giúp đỡ treo áo khoác, rót nước chậm rãi, thái độ rất tốt, rất có cảm giác của đời sau.
Tống Tư Nặc hình như là khách quen của nơi này, được phục vụ dẫn tới phòng riêng, đưa thực đơn cho Tần Thi và Mạc Linh, bản thân quen miệng gọi vài món.
"Mấy món tôi vừa gọi đều là những món đặc biệt nổi tiếng ở đây, hai người gọi thêm một ít mấy món mình thích ăn đi, không cần khách khí." Tống Tư Nặc cười vui vẻ nhìn Tần Thị.
Tần Thi cũng cười đáp lại, bắt đầu mở xem thực đơn, nói: "Vậy được rồi, hôm nay tôi ăn ké một bữa vậy."
Mạc Linh nhướng mày nhìn Tống Tư Nặc, nói: "Có người mời khách, tôi đây khẳng định sẽ không khách khí, để tôi xem cái nào đắt nhất đây."
Tống Tư Nặc liếc mắt nhìn Mạc Linh một cái, giả vờ tức giận nói: 'Buông ra đi, nếu không hôm nay tôi sẽ giết cậu."
Mạc Linh cười ha ha, chọn xong mấy món mình thích rồi bỏ xuống, cũng không thật sự gọi món lung tung.
Đều là con cái của gia đình quân nhân sinh ra, cho dù có tiền cũng sẽ không tiêu xài phung phí hay là lãng phí lương thực.
Tần Thi cũng chỉ gọi thêm món cá rồi đóng thực đơn lại, Tống Tư Nặc vừa mới gọi vài món rồi, nếu gọi thêm sợ ăn không hết được.
Người phục vụ xác nhận lại thực đơn rồi đi ra ngoài, Tống Tư Nặc chủ động khơi mào đề tài nói chuyện, bắt đầu nói từ áo khoác hôm nay mấy cô mặc đến: "Cái này cũng là cô làm phải không? Ôi chao, thật sự là rất khéo léo tinh tế, đối với mẫu này tôi nhìn còn thấy đẹp hơn mấy mẫu bên thành phố Thâm Thị bên kia. Tôi đã muốn làm quen với cô từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có dịp để gặp mặt tán gẫu rồi."
Tần Thi: "Tôi cũng thế, thị trường mới cải cách mở cửa chưa được bao lâu, người khác đều còn không dám làm gì, cô đã mở được một cửa hàng lớn như vậy, thật sự rất lợi hại và có quyết đoán."
Tống Tư Nặc: "Đâu có đâu có, cô mới là người lợi hại, mấy bộ quần áo đó thật sự rất thời thượng! Tôi cũng quen biết mấy nhà thiết kế lễ phục ở ngước ngoài, nhưng tôi nhớ cô làm đẹp hơn so với bọn họ nhiều."
Tần Thi biết rõ bản lĩnh của mình, vội vàng xua tay: "Ý tưởng của một số nhà thiết kế ở nước ngoài và một số yếu tố thời trang khó được quốc nội chấp nhận, vì vậy đa số mọi người nhìn đều cho rằng không đẹp."
Cô chỉ hiểu biết về da lông, hoàn toàn là ỷ vào kinh nghiệm của đời sau mà thôi, cũng không phải đặc biệt giỏi giang, còn phải học tập nhiều.
Tống Tư Nặc: "Hầy... Cô khiêm tốn quá rồi!"
Khen ngợi lẫn nhau một hồi, Tống Tư Nặc liền gấp không chờ nổi liền đi thẳng vào chủ đề chính hỏi Tần Thi: "Chắc là cô đã nghe qua Linh Linh nói rồi nhỉ, tôi muốn làm nhãn hiệu trang phục riêng của bản thân, tay nghề cô tốt như vậy, có muốn hợp tác với tôi hay không?”
Tần Thi cười rồi lấy từ trong túi ra mười bản vẽ thiết kế, đưa cho Tống Tư Nặc xem: "Trước tiên cô xem qua thử mấy bản vẽ thiết kế quần áo tôi mới làm đã."
Tống Tư Nặc nhận lấy, nhìn thấy kiểu dáng và phong cách trên dưới và mọi góc độ của quần áo, đôi mắt càng ngày càng phát sáng. Trong bản vẽ có áo khoác, váy, quần, áo, mỗi một loại phong cách đều vẽ vô cùng hợp thời trang, không giống với những mẫu quần áo đang có trên thị trường.