Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 212

Chương 212 Chương 212Chương 212

Sau khi xem xong bản vẽ, ánh mắt Tống Tư Nặc sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Thi, nghiêm túc nói: "Tần Thi, tôi đã tìm được xưởng may quần áo rồi, con đường tiêu thụ cũng có rồi, chỉ thiếu một nhà thiết kế giống như cô vậy, nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi đảm bảo sẽ không bạc đãi cô."

Tần Thi: "Hợp tác thì có thể, nhưng tôi không cần tiền lương, chỉ cung cấp bản vẽ thiết kế, tính theo lợi nhuận của mỗi loại trích phần trăm ra."

Tống Tư Nặc suy nghĩ vài giây, nói: "Mỗi mẫu... tôi tám cô hai, có được không?"

Tần Thi lắc đầu: "Quá thấp rồi."

Tống Tư Nặc cúi đầu nhìn thoáng qua bản vẽ, lại nhìn nhìn Tần Thi, cắn răng nói: "Tôi bảy cô ba! Dù sao cô cũng chỉ cung cấp bản vẽ, tôi còn phải tìm người làm, theo dõi sản xuất, tiêu thụ rồi phí nhân công cửa hàng cũng không ít đâu."

Tần Thi trâm ngâm một chút, gật đầu: "Được thôi."

Tống Tư Nặc vui vẻ: "Ăn cơm xong tôi sẽ đi làm hợp đồng, đem chuyện này làm cho xong xuôi luôn."

"Lễ phục sang trọng thì cô có muốn làm không?" Tần Thi hỏi.

Tống Tư Nặc vội vàng gật đầu: "Làm chứ, nhưng mẫu này ít, giai đoạn đầu tôi muốn dốc toàn lực vào sản xuất quần áo bình thường, đương nhiên tôi cũng sẽ tìm mối ra, có thể nhận được đơn cần làm lễ phục riêng thì tôi sẽ tìm cô."

"Được." Tần Thi cười rộ lên.

Tống Tư Nặc lại lôi kéo Tần Thi, hỏi kỹ về quần áo trong bản vẽ, cụ thể cần dùng vải gì, kích cỡ như thế nào, ... Hai người trò chuyện sôi nổi, Mạc Linh không nói được lời nào nên chỉ có thể vừa nhìn vừa nghe như lạc vào sương mù.

Cũng may đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Mạc Linh đã phải im ắng một hồi, bụng thì réo lên từ lâu nên nhanh chóng cắt ngang hai người Tần Thi: "Ăn trước ăn trước đã, ăn xong đổi sang chỗ khác hai người lại nói chuyện tiếp, tôi sắp chết đói tới nơi rồi."

Lúc này Tống Tư Nặc mới dừng lại, ân cần gắp đồ ăn cho Tần Thi, mặt mày hớn hở, bộ dạng và tâm tình cực kỳ vui sướng.

Tần Thi cũng rất vui vẻ, việc này bàn xong là sau này có thể kiếm được không ít tiền, tốc độ kiếm tiền này còn nhanh hơn làm giáo viên với bảo mẫu nhiều.

Tần Thi vui vẻ gắp lên một miếng cá chiên, ăn một muỗng, trong miệng tràn ngập hương vị giòn tan làm nụ cười trên mặt cô sâu thêm một phần.

Nhà hàng này nấu đồ ăn khá ngon, hương vị không tồi.

Ăn uống xong xuôi, Tống Tư Nặc đem đồ ăn còn dư lại đóng gói mang về, đưa Tần Thi với Mạc Linh đi khách sạn, đặt một cái phòng hạng sang, bảo hai người hai ngày nay ở chỗ này nghỉ ngơi.

"Hai người ngồi xe lâu như vậy chắc cũng mậệt rồi, trước tiên ngủ ở đây một giấc, tôi về cửa tiệm một chuyến, buổi chiều sẽ mang hợp đồng đến." Tống Tư Nặc nói xong, đã vội vã rời đi.

Mạc Linh nhìn bóng dáng của cô ấy,'Chậc" hai tiếng, nói: "Xem bộ dạng gấp gáp không chờ nổi đây này."

Tần Thi chỉ cười không nói, thật ra cô cũng rất gấp không chờ nổi.

"Chúng ta ngủ chút đi." Mạc Linh ngáp một cái: 'Căng da bụng là trùng da mắt."

Tần Thi gật đầu, tùy tiện chọn một phòng đi vào. Vì Tống Tư Nặc đặt một căn hộ riêng, ở trong có rất nhiều phòng ngủ và nhà vệ sinh nên Tần Thi có thể ở riêng một phòng.

Ngủ một giấc đến năm giờ chiều, Tống Tư Nặc tới gõ cửa Tần Thi với Mạc Linh mới tỉnh.

"Hợp đồng tôi soạn với ký đây rồi, Tân Thi cô xem thử qua chút đi." Tống Tư Nặc ngồi ở trên ghế sô pha lấy hợp đồng từ trong túi ra, sau đó cướp cốc nước mà Mạc Linh rót ra chưa uống được ngụm nào. Tần Thi đáp một tiếng, đi rửa mặt trước, sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo mới đi lại xem hợp đồng cụ thể. Điều làm cô ngạc nhiên chính là hợp đồng này không có sơ hở hay cạm bẫy, mọi điều khoản đều rất nghiêm ngặt, tốt cho cả cô và Tống Tư Nặc, bản hợp đồng này rất tiêu chuẩn.

"Anh trai tôi là luật sự, he he, cũng không tệ lắm nhỉ..."
Bình Luận (0)
Comment