Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 213

Chương 213 Chương 213Chương 213

Tống Tư Nặc thấy Tần Thi có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn cô: "Tôi chính là thật tình muốn hợp tác với cô."

Tần Thi cười rộ lên, ký tên đóng dấu vào hợp đồng, mình cầm một bản, để Tống Tư Nặc cầm một bản.

"Tốt rồi, vậy hợp tác vui vẻ nhé, cùng mong chờ nhãn hiệu chúng ta sáng lập ra đời nào."

Tống Tư Nặc đầy vẻ tươi cười, một tay cầm hợp đồng một tay vươn ra trước mặt Tần Thi: "Hợp tác vui vẻ!"

Tần Thi cũng duỗi tay ra nắm lấy, cười đến xán lạn.

Bên cạnh nhìn Mạc Linh vỗ tay: "Tốt quá! Về sau sẽ có những bộ đồ xinh đẹp mặc rồi!"

Cô ấy đến bên cạnh Tần Thi và Tống Tư Nặc, ôm lấy cả hai người, nói: "Sau này có sản phẩm mới, nhớ để giành lại cho tôi một cái, tôi làm người mẫu cho mấy cậu!"

Tống Tư Nặc liếc cô ấy một cái: "Cậu đây không phải là muốn làm người mẫu, là muốn mặc quần áo miễn phí chứ gì?"

Mạc Linh cười một tiếng, nói: "Cái đó không phải là thuận tiện sao, chủ yếu vẫn là để làm người mẫu cho các cậu, làm quảng cáo tuyên truyền một chút, dù sao tới lúc đó cô cũng gửi vê cho Tần Thi, thuận tiện cho tôi một cái luôn!"

Tống Tư Nặc cạn lời: "Không phải một thời gian nữa cậu phải đi thành phố Thâm Thị sao, thuận tiện chỗ nào chứ?"

Mạc Linh lắc đầu: "Mặc kệ mặc kệ, dù sao cậu cũng phải gửi đồ cho tôi! Tôi làm quảng cáo ở thành phố Thâm Thị cho luôn, để người bên đó tới mua quần áo của cậu."

Tần Thi cười vỗ tay: "Cái này hay nè, ngày thường đều là chúng ta nhập hàng từ thành phố Thâm Thị về, sau này để bên đó tới nơi này của chúng ta nhập hàng."

Tống Tư Nặc hơi hơi mở to hai mắt, cao giọng cười ha hả: "Đúng là chị em của tôi, cái gì cũng dám nghĩ, có điều nghĩ cũng rất hay, tôi thích!"

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

Cười một hồi, Tống Tư Nặc hỏi Tần Thi với Mạc Linh: "Buổi tối hai ngời muốn ăn cái gì? Món Pháp hay món Nhật? Hay là quán ăn ven đường?”

Mạc Linh với Tống Tư Nặc trăm miệng một lời: "Quán ăn ven đường!"

Mạc Linh: "Món Pháp quá ít, đồ ăn Nhật thì đa số là đồ sống, ăn không quen, vẫn là đồ ăn trong nước của chúng ta tốt hơn."

Tần Thi gật đầu, nói đến món Pháp đời sau cô còn không hứng thú nổi chứ đừng nói đến hiện tại, cô chọn ăn quán ven đường.

"Có thịt nướng không? Tôi muốn ăn thịt nướng." Tần Thi có hơi thèm thịt nướng.

Tống Tư Nặc gật đầu: "Có, quả thật là tôi có biết một quán thịt nướng, tôi đưa hai người đi ăn, buổi tối ăn xong lại đi xem phim nhé?"

"Được!" Mạc Linh lôi kéo Tống Tư Nặc hỏi gần đây có phim gì hay, cả người đều trở nên hưng phấn.

Từ lúc Tần Thi xuyên qua tới giờ còn chưa được đi xem phim lần nào, cũng có chút tò mò liền gia nhập đề tài: "Tùy thời có thể mua được vé sao?"

"Không thành vấn đề, tôi có bạn làm việc ở rạp chiếu phim, nói với cô ấy mua mấy vé là được." Tống Tư Nặc vẫy vẫy tay.

Mạc Linh cũng nói: "Bạn bè của cậu ấy nhiều, không cần lo lắng."

Tần Thi cười gật đầu, bắt đầu thảo luận rôm rả về buổi tối muốn xem cái gì. ...

Buổi tối, Tần Thi bên này vui sướng ăn nhậu tưng bừng, trong nhà lại là một mảnh ảm đạm.

Ba đứa nhóc ăn cơm ở căn tin một cách vô vị xong, cũng không muốn ra ngoài chơi, ở nhà nhàm chán không biết nên làm gì.

Đặc biệt là cặp sinh đôi, Tân Thi không có ở nhà, bọn nhóc cảm thấy cực kỳ không quen, hai nhóc ôm mèo nhỏ nằm dài trên sô pha, vẻ mặt không vui. Lục Trạch Thiên bận rộn một ngày về nhà thấy bộ dạng của mấy nhóc con, đổi giày xong nhíu mày nói: "Nghiêng trái ngã phải là cái bộ dạng gì đây, con mau ngồi cho đàng hoàng."

Bình Bình và An An vô thức lên tiếng, giấy giụa mà ngồi lên, lưng ngồi dựa vào sô pha còn hai mắt vô thần.

Lục Trạch Thiên nhìn mà nhức mắt, trẻ con làm sao có thể suy sút như vậy được? Giống như người không xương, một chút tinh thần cũng không có.

"Mẹ mấy đứa không ở đây, mấy đứa liền trở thành như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment