Chương 219
Chương 219Chương 219
"Tìm cho em cái xe lăn hoặc là cái gậy đi." Tân Thi chụp xong x-quang đang đứng chờ ở cửa, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên kỳ thực cũng không muốn đi lắm, anh càng muốn cứ ôm cô như vậy hơn, nhưng anh cũng biết là không có khả năng, vì thế chỉ có thể gật đầu.
"Em ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Tần Thi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lục Trạch Thiên đi xa.
Một lát sau, ảnh x-quang được y tá đưa tới, đúng lúc Lục Trạch Thiên cũng đẩy xe lăn quay lại.
Hai người lại đi xuống lầu tìm bác sĩ già kia, sau khi đối phương xem xét kỹ càng, giảng giải cho hai người: "Xương cốt không bị sao cả, chỉ là dây chằng bị đứt một chút, bó cho cô cái thạch cao, sau nửa tháng thì quay lại kiểm tra."
Lục Trạch Thiên với Tần Thi đều nhẹ nhàng thở phào một hơi, xương cốt không sao là được.
Sau khi bác sĩ xử lý cái chân của Tần Thi xong, y tá giúp Tần Thi rửa sạch rồi băng bó vết thương trên tay, trên đùi cũng bị trây da, hai bàn tay đều bao đầy băng gạc, nhìn còn rất dọa người.
"Đây là thuốc, mỗi ngày thay thuốc một lần, không được đụng vào nước, còn nữa, cái chân này thì nhấc cao lên, đừng có mà dùng lực nhiều quá, nếu phải đi thì nên chống gậy, còn có..."
Y tá dặn dò hai người Tần Thi tỉ mỉ, biểu tình Lục Trạch Thiên còn nghiêm túc nghe hơn Tần Thi, chọc đến nhóm y tá bác sĩ bên cạnh ít nhiều có chút hâm mộ.
Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cũng xử lý xong.
Lục Trạch Thiên cầm giấy giám định thương tật, hóa đơn thuốc men và mấy loại giấy tờ tùy thân, sau đó dẫn theo Tần Thi đến đồn công an trong huyện.
Hắc Hổ cùng công an vội vàng cho bọn họ lập biên bản, sau khi hỏi cụ thể tình huống, bọn họ liền đưa danh sách làm hồ sơ.
Hắn ta không những phải mất rất nhiều tiên mà còn phải bị giam một thời gian, chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Mặc dù án rất nặng nhưng Tần Thi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, đây quả thực là một tai họa đối với cô.
Sau khi chân bị thương thì việc đi lại, sinh hoạt hằng ngày cũng bất tiện, bị chậm trễ không ít đâu.
Nhưng cũng không có cách nào khác, mọi chuyện đã xảy ra rồi, Tần Thi chỉ có thể thở dài tiếp nhận.
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì đã là hai giờ chiều, Tân Thi đã sớm đói chết, khi đi ngang qua quán bánh bao, Tần Thi bảo Hắc Hổ dừng xe.
"Em sắp chết đói rồi, Trạch Thiên, anh mua cho em hai cái bánh bao dưa chua đi." Tần Thi nói xong, lại hỏi bọn họ: "Hai người đã ăn trưa chưa?"
Hắc Hổ lớn tiếng trả lời: "Ăn rồi, bọn em ăn xong mới đến đón chị, chị dâu chờ một chút, em đi mua bánh bao cho chị."
Dứt lời liên hấp tấp xuống xe. Tần Thi nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên, hỏi: "Em chỉ nói là hôm nay về, nhưng cũng không biết cụ thể là khi nào, lỡ như tới tối em mới về thì sao?"
Lục Trạch Thiên cực kỳ tự nhiên, tỏ vẻ không sao cả, nói: "Không có sao đâu, anh chờ."
Tần Thi thấy anh không nói thêm nữa, trong lòng "Chậc" một tiếng.
Rất nhanh Hắc Hổ đã trở lại, Tần Thi nhận lấy bánh bao, hai tay cứng đờ cầm lên ăn.
"Chính là bởi vì cái bánh bao này, em mới bị cướp làm cho bị thương." Tần Thi hung dữ cắn một miếng lớn bánh bao, như muốn đem nó ra để xả giận.
Lục Trạch Thiên bật cười, lấy ra nước đã chuẩn bị từ trước, tùy thời chuẩn bị để cho cô uống. "Hắn ta đã theo dõi em rồi, cho dù em không mua bánh bao thì hắn ta cũng sẽ tìm cơ hội ra tay."
Tần Thi hừ mạnh bằng mũi phát ra tiếng, vừa ăn vừa nói: "An ninh như này không được lắm, rõ ràng là ban ngày ban mặt, vậy mà lại có kẻ dám cướp bóc trước mặt mọi người!"
Hắc Hổ khit mũi: "Thực ra an ninh trật tự ở đây đã khá tốt rồi, ở quê bọn em còn loạn hơn nhiều, con gái cũng không dám ra ngoài một mình."
Tần Thi sửng sốt: "Thật sao?"
"Thật chứ! Chị dâu, để em kể cho mà nghe..."
Hắc Hổ vốn là người nói nhiều, Tần Thi bắt chuyện cái là bắt đầu thao thao bất tuyệt(*).
(*) Nói liên tục không ngừng nghỉ.