Chương 220
Chương 220Chương 220
Lục Trạch Thiên cũng thỉnh thoảng chen vào hai câu, nói về nhiều cảnh tượng ở nhiều nơi khác nhau, làm Tần Thi nghe mà sững sờ.
Một lát sau đã về đến nhà, cặp sinh đôi ở nhà hàng xóm nghe được tiếng xe, lập tức vui vẻ chạy ra, ngao ngao kêu mẹ không ngừng.
"Mẹ... Mẹ!"
"Mẹ về rồi!"
Cặp sinh đôi chạy ra đứng bên cạnh xe, nhìn Tần Thi được Lục Trạch Thiên đỡ, mà trên tay, trên đùi, còn có cả chân đều được băng bó trắng toát, tức khắc ngây ngốc ra tại chỗ, một chút tươi cười trên mặt đều biến mất.
"Mẹ..." Bình Bình bị bộ dạng của Tần Thi làm cho sợ hãi, nhút nhát kêu lên một tiếng.
"Mẹ sao vậy? Mẹ bị thương sao?" An An bước lại bên người Tần Thi, muốn giơ tay ra kéo cô rồi lại không dám tới gần, trong chốc lát nước mắt đã đong đầy viền mắt.
Tần Thi nhìn bộ dạng đáng thương của hai nhóc con, nhịn không được mà ai u một tiếng: "Mẹ không sao đâu, chỉ là té ngã một cái, một thời gian nữa là tốt rồi."
"Thật sao?" Hai cặp mắt mong đợi nhìn cô.
Tần Thi: "Thật mà, không tin thì hỏi ba của mấy đứa mà xem."
Cặp sinh đôi nhìn về phía Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên: "Thật đó, để mẹ mấy đứa về phòng trước đã, em ấy không thể đứng lâu."
Nghe được lời đảm bảo, cặp sinh đôi yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức chạy trước mở đường.
Bình Bình nhón chân nhấc rèm cửa lên: "Mẹ mau vào đi!"
An An mở cửa rộng ra, ôm mèo nhỏ nghe được tiếng động đang đi ra lên: "Mẹ cẩn thận ngưỡng cửa, ba ba cẩn thận đỡ mẹ nhé, đừng để mẹ ngã!"
Tần Thi thấy hai đứa nhóc vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, nhịn không được mà cười rộ lên: "Được rồi, yên tâm đi, mẹ sẽ cẩn thận."
Lục Trạch Thiên nhìn thoáng qua Tần Thi, thấy trong mắt cô đều là bọn nhỏ, hoàn toàn không để ý đến anh một chút nào, không khỏi thở dài trong lòng.
Quả nhiên là địa vị thấp bé trong gia đình ấy mà...
Tần Thi bị thương nên không tiện sinh hoạt hay làm việc, mọi người trong nhà gần như xem cô là búp bê dễ vỡ, cái gì cũng không cho cô làm.
Ngay cả hai đứa nhóc con nhỏ nhất nhà cũng thế, mỗi ngày đều tranh giành làm việc nhà, giương cái mặt nhỏ bảo cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không nên đi lại nhiều, khoa trương hơn là còn muốn đích thân bón cơm cho cô.
Tần Thi quả thực dở khóc dở cười, hai tay cô mặc dù có bị trây xước, nhưng ngón tay vẫn lành lặn mà. Mấy chỗ băng bó lại cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc hoạt động ngón tay, cô vẫn có thể dùng muỗng ăn cơm.
Cố Thanh Hải mỗi ngày tan học về cũng không đi đâu chơi, sau khi làm xong bài tập thì trông chừng cặp sinh đôi, đi căn tin lấy cơm, rửa chén giặt quần áo bẩn gì đó đều là cậu làm hết.
Nghe nói Tần Thi bị thương, Hoàng Ngọc Lan cố ý tới thăm cô, thấy ba đứa con hiểu chuyện như vậy thì hâm mộ vô cùng.
"Vấn là nhờ cô dạy dỗ con cái tốt, như vậy cũng hiểu chuyện quá rồi, đâu có giống Quả Quả nhà tôi đâu, mỗi ngày đều sống vô lo vô nghĩ." Hoàng Ngọc Lan nhìn cặp sinh đôi đang mải mê quay cuồng như những đứa trẻ mới lớn, sự yêu thích trong mắt cô ấy có muốn dấu cũng dấu không được.
"Quả Quả còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi, hơn nữa nhóc con cũng ngoan ngoãn nghe lời mà." Thật ra Tần Thi rất thích kiểu tùy tiện và tính cách thẳng thắn của Đỗ Quả Quả.
Cô bé phải như vậy thì mới giống như những đứa trẻ bình thường, cặp sinh đôi kỳ thực là hiểu chuyện quá mức. "Nó mà ngoan sao?" Hoàng Ngọc Lan cười nhạo một tiếng: "Mỗi ngày nhóc con này đều gây chuyện, nghịch ngợm như quỷ, cô không biết đâu, mấy ngày trước cô không ở đây ấy, Bình Bình và An An cũng không đi ra ngoài chơi, thế là nhóc con Quả Quả này đi ra ngoài chơi một mình, sau đó còn lôi kéo mấy đứa nhỏ khác leo cây."
Hoàng Ngọc Lan ôm ngực, nghĩ tới là lại đau đầu: "Cái cây cao như vậy, mấy đứa nhóc trèo lên, Quả Quả còn trèo lên cao nhất!"