Chương 221
Chương 221Chương 221
"Cuối cùng không xuống được mới gọi người, thật sự là dám cả gan làm loạn!"
Tần Thi không nhịn được mà cười: "Quả Quả đúng là to gan."
"Còn không phải sao!? Gan lớn quá trời." Hoàng Ngọc Lan quay đầu nhìn Bình Bình ngoan ngoãn, thế là liền thở dài một hơi: "Quả Quả nhà tôi nếu mà ngoan bằng một nửa của Bình Bình thì tốt rồi, mỗi ngày đều phải bận tâm tới nó."
Tần Thi phụ họa theo: "Nếu trung hòa được tính cách của hai đứa, đứa này chia cho đứa kia một nửa tính cách của mình, vậy thì tốt quá."
Hai người cứ như vậy mà trò chuyện, nói chuyện này qua chuyện khác mãi cho đến buổi chiều.
Tần Thi nhìn thoáng qua thời gian, đứng dậy chuẩn bị thay quần áo đi đến trường học, tiết âm nhạc cơ bản là không nhiều lắm, cô không cần thiết phải xin nghỉ. Xin nghỉ còn bị trừ tiền lương, còn không bằng chống gậy đi dạy, dù sao thì chỉ tới ngồi trong phòng học giảng bài là được.
Hoàng Ngọc Lan đưa bọn nhỏ về nhà mình chơi, Tần Thi cũng yên tâm.
Khi đến trường trung học cơ sở, ngoài ý muốn đụng phải Lý Thiên Thiên đã lâu không gặp.
Trông bộ dạng như Lý Thiên Thiên đang chờ cô, thấy cô cái là lập tức sán lại đây: "Ai nha, cô đây là bị sao thế? Không sao chứ?"
Tần Thi thấy sự quan tâm giả tạo của cô ta, còn không biết cô ta muốn làm cái chuyện xấu gì, đành cười đáp: "Chỉ là ngã một cái, qua mấy ngày nữa là ổn thôi."
"Thì ra là vậy, không có việc gì là được rồi." Lý Thiên Thiên nói xong, thấy Tần Thi không trả lời, lập tức lại không nhịn được mà hỏi: "Gần đây bên trên muốn tuyển một nhóm người đi Bắc Kinh tập huấn, tôi nghe nói Đoàn trưởng Lục từ chối rồi."
"Cơ hội đi tập huấn ở Bắc Kinh là một cơ hội tốt, sao anh ấy lại từ bỏ?" Vẻ mặt Lý Thiên Thiên như là vì anh mà suy nghĩ. Tần Thi có chút kinh ngạc: "Đi Bắc Kinh tập huấn cái gì cơ?"
Lý Thiên Thiên cũng kinh ngạc: "Cô không biết sao?"
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta nở nụ cười đầy ẩn ý: "Thì ra là Đoàn trưởng Lục không nói với cô biết, ha ha ha! Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với cô câu nào sao?"
Xem ra tình cảm của bọn họ cũng chẳng ra gì, trong lòng Lý Thiên Thiên hừ một tiếng.
Tần Thi cũng không bàn luận thêm gì nữa, chỉ là cười nhìn Lý Thiên Thiên nói: "Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này, lát nữa về tôi sẽ hỏi qua một chút, khuyên bảo anh ấy xem sao."
"Đúng thế, cơ hội này rất khó có được, bên trên xem trọng Đoàn trưởng Lục mới lựa chọn anh ấy, quay về cô nên khuyên nhủ một chút." Lý Thiên Thiên lập tức hùa theo.
Tần Thi không muốn nói chuyện thêm nữa: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi dạy trước đã."
Lý Thiên Thiên vẫy vẫy tay, cười nói: "Được rồi, cô đi chậm chút, cẩn thận lại ngã."
Tần Thi không quan tâm tới cô ta, chống gậy đi về phía khu dạy học. Tới lúc đi lên cầu thang, cô quay đầu nhìn lại thấy bước chân Lý Thiên Thiên gấp gáp phía sau, không khỏi nhếch miệng cười.
Vốn dĩ cô còn không nghĩ đến tình huống hiện tại đang đến giai đoạn nào, nhưng Lý Thiên Thiên nói tới chuyện đi Bắc Kinh tập huấn này làm Tần Thi đột nhiên nhớ đến cốt truyện trong cuốn sách gốc của Lục Trạch Thiên, đúng là bởi vì lần đi tập huấn này, anh ấy và Lý Thiên Thiên mới đến với nhau.
Cụ thể tình huống là như thế nào thì lúc ấy Tần Thi cũng không xem kỹ, hình như là Lý Thiên Thiên bị người ta bắt nạt, trùng hợp được Lục Trạch Thiên cứu, sau đó quần áo của Lý Thiên Thiên không lành lặn nên Lục Trạch Thiên đưa áo của mình cho cô ta mặc, kết quả bị người ta nhìn thấy.
Sau đó tin đồn bắt đầu nổi lên, hơn nữa vốn dĩ Lý Thiên Thiên cũng thích Lục Trạch Thiên, tính cách lại dịu dàng ôn nhu, còn chủ động theo đuổi anh. Lục Trạch Thiên cảm giác cô ta cũng không tệ lắm, liền ở bên nhau một khoảng thời gian dài, cuối cùng trong thời gian tập huấn đó lâu ngày nảy sinh tình cảm, thế là thành công đi đến kết hôn.