Chương 222
Chương 222Chương 222
Lý Thiên Thiên cũng không phải nữ chính trong nguyên tác, mà là người xuyên không, hiện tại Lục Trạch Thiên cũng đã thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, thậm chí còn từ chối đi tập huấn, vậy đây chính là tránh đi cốt truyện của đoạn này rồi sao?
Tần Thi bước từng bước lên lầu, trong đầu lại cân nhắc cốt truyện như này cuối cùng sẽ đi đến đâu, có phải là thật sự sẽ tránh đi, không hề bị khống chế nữa hay không?
Chuông tan học vang lên, Tần Thi cũng vừa vặn đi tới cửa phòng học, cô không nghĩ nhiều nữa, chào hỏi giáo viên vừa mới dạy xong tiết trước, sau đó vào phòng tìm ghế ngồi xuống. ...
Chờ đến buổi tối lúc bọn nhỏ đã về phòng hết, Tần Thi mới gọi Lục Trạch Thiên vào phòng.
"Nghe nói phía trên muốn để anh đi Bắc Kinh tập huấn, anh từ chối rồi hả?"
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Chuyện mới sáng nay, anh còn tính lát nữa sẽ nói với em một tiếng."
Tần Thi thâm nghĩ quả nhiên là thế, Lý Thiên Thiên chính là vì việc này nên đặc biệt đi tìm cô. Có điều tin tức cô ta cũng nhanh nhạy phết, chuyện mới buổi sáng mà tới chiều cô ta đã đi tìm cô rồi, có chút lợi hại đó.
"Tại sao anh lại không đi, nghe nói cơ hội này rất hiếm có." Tần Thi ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Trạch Thiên nhẹ nhàng, như thường lệ, xem ra chuyện này cũng bình thường như chuyện sáng mai ăn gì, không có gì to tát.
"Em đang bị thương, anh không yên tâm, cơ hội tập huấn thì khi khác sẽ còn có nữa, lần này không đi cũng không sao."
Tần Thi không nói chuyện, cứ ngồi nhìn anh chằm chằm như vậy, Lục Trạch Thiên bị cô nhìn như thế nên trong chốc lát có hơi không được tự nhiên. Lục Trạch Thiên ngồi xuống mép giường của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thi vẫn cứ nhìn chằm chằm anh như vậy: "Chỉ là cảm thấy anh không tồi, có một chút động lòng mà thôi."
Lục Trạch Thiên sửng sốt, ánh mắt không khỏi trở nên mờ mịt ngây dại ra, hoàn toàn không phản ứng kịp, liền hỏi lại: "Em nói cái gì cơ? Anh vừa mới... Không nghe rõ lắm."
Tần Thi "phụt" cười một tiếng, nói lớn tiếng hơn một chút, lại nói lại: "Em nói là em cảm thấy anh không tồi! Có một chút động lòng rồi!"
Lục Trạch Thiên không tự giác nở nụ cười, trong mắt đầy vui vẻ và không dám tin tưởng, nhất thời không biết nên trả lời lại cô như thế nào, giống như thanh niên mới lớn vậy đó. 990
Tần Thi thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, hai mắt cười cong cong.
"Vậy thì... Cái đó..." Lục Trạch Thiên muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra: "Vậy chúng ta bây giờ là diễn giả thành thật rồi sao?"
Tần Thi cười tửm tỉm nhìn anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất: "Không thể."
Trong lòng Lục Trạch Thiên đang kích động tràn đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã bị hai chữ này dội cho lạnh tim.
".. Vậy à... ?"
Lục Trạch Thiên muốn cười một chút để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại không cười nổi.
Anh rất muốn hỏi Tần Thi một chút, không phải nói là động lòng rồi sao? Vì sao lại không đồng ý?
Trong lúc Lục Trạch Thiên đang phân vân không biết nên nương theo cơ hội này tỏ tình để chọc thủng lớp giấy mỏng này, hay là quên đi, tiếp tục chậm rãi nấu nước luộc ếch, hoặc là thậm chí bắt đầu làm bạn trước, ấy thế mà Tần Thi lại mở miệng nói lần nữa.
"Bởi vì hiện tại em chỉ là có một chút động lòng với anh thôi, chút động lòng này còn chưa đủ để trở thành cái gì mà diễn giả thành thật, hay là giải trừ hợp đồng, cho nên mong anh tiếp tục nỗ lực, nỗ lực làm em thích anh sớm hơn."
Tần Thi hơi hơi giương đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Lục Trạch Thiên, nói: "Em có thể cho anh một cơ hội để yêu đương, giờ xem anh có thể nắm bắt được hay không thôi."
Chờ thêm một chút nữa, nhìn xem cốt truyện có phải thật sự đã thay đổi rồi hay chưa, nhìn thử xem Lục Trạch Thiên có phải thật sự không còn bị khống chế nữa hay không đã.