Chương 60
Chương 60Chương 60
Các cô giáo khác vừa xem vừa nhìn chằm chằm vào trang phục và kiểu tóc của cô, thâm nghĩ trong đầu: Khó trách khỏi dạo gần đây lại có nhiều tin đồn nhảm nhí như vậy, một người xinh đẹp lại còn biết ăn mặc như thế, ai nhìn mà không ghen ghét cho được?
Các cô ấy cũng ghen ty vì cô trẻ tuổi mà tướng mạo lại xinh đẹp, một phần cũng hâm mộ cô quá dũng cảm.
Tần Thi mặc kệ mọi người nhìn cô như thế nào, nghĩ cô ra sao, cô thấy nét mặt Vương Linh Linh càng ngày càng tối sầm lại, thế nên cô quyết định dừng.
Trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, cô chỉ muốn nói hết ra những chuyện cần giải quyết một chút. Sau đó cô với Cố Thanh Hải xin phép cáo từ, hai mẹ con thong thả ung dung rời đi.
Vương Linh Linh thấy mọi người tụm năm tụm ba lại gần nhau không biết là đang nói gì, nhưng cô ta cảm thấy mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, lập tức như một đống lửa giận, như thể ngồi trên đống than, đứng phách dậy đi ra ngoài.
Đột nhiên cô ta đứng lên đi ra ngoài, chắc là đang muốn đi tìm Triệu Hạo Nhiên để chứng thực sự việc nửa thật nửa giả này.
Thấy cô ta đi rồi, mấy giáo viên trong phòng liếc nhìn nhau một cái, cứ tiếp tục ghé vào tai nhau thảo luận về chiếc váy mà Tần Thi mặc, rốt cuộc là ai đã lắm mồm lắm miệng vậy chứ, toàn là nói những chuyện linh tinh gì đâu không.
"Tôi thấy vợ của đoàn trưởng Triệu, cô ta vốn dĩ hay đi nói nhảm lung tung, không có việc gì làm là lại thích đi gây sự, chuyện nhà ai mà lọt vào nhà cô ta, y như rằng hôm sau toàn bộ đội sẽ đều biết."
"Phỏng chừng cô ta đã ở nhà nói xấu Tần Thi, bị Triệu Hạo Nhiên nghe thấy được, thằng bé bắt đầu học theo, thành ra Cố Thanh Hải mới đánh nhau với nó."
"Đến nỗi còn nói Cố Thanh Hải là cô nhi, không chừng là do Triệu Hạo Nhiên nghe được một nửa rồi hiểu lầm nên suy bụng ta ra bụng người cũng nên." "Tôi cũng đoán là vậy, hoàn cảnh gia đình vẫn là quan trọng nhất, ba mẹ là tấm gương tốt cho đứa trẻ nó noi theo, cô ta làm vậy là ảnh hưởng xấu tới con trai mình rồi."
"Còn không phải sao, đúng là tạo nghiệp mài"
"Cho dù có hiểu lầm thì cũng không thể lấy việc này ra để mà công kích hay khi dễ người ta được! Tần Thi nói rất đúng, đây chẳng khác nào là bắt nạt cả, sức khoẻ và tâm lý của đứa trẻ có thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng đó."
"Chúng ta vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút đi, con cái nhà ai mà chẳng phải là báu vật chứ, nếu mà xảy ra chuyện thì coi như xong đời rồi."
"Nói như vậy thì ban của tôi có đứa nhỏ đánh nhau, làm đủ mọi cách mà vẫn không nói, đây không phải cũng là bắt nạt chứ?"
"Ôi chao ơi! Vậy là còn may mắn rồi đấy, mặc kệ là bắt nạt hay là không, tốt hơn hết là nên quản kỹ một chút."...
Mấy giáo viên trẻ tuổi tụm vào một chỗ cùng trò chuyện, nhưng cũng có một số ít người khinh thường, cảm thấy Tần Thi chuyện bé xé ra to.
Còn không phải là đang làm quá sao? Còn lôi cả bệnh tâm lý gì vào đây? Có mỗi việc quản con mình mà cũng không quản được nữa, vậy mà dám nói tới việc quản tâm lý bọn nhỏ cái khỉ gió gì đây?
Thật đúng là làm ra vẻI
Tần Thi và Cố Thanh Hải trở về nhà, cặp sinh đôi lập tức chạy ra đón, cảm giác giống như thể mấy trăm năm rồi chưa gặp lại bọn họ vậy, cả hai đứa trẻ đều bắt đầu làm nũng.
Hai đứa nhỏ thấy trên mặt Cố Thanh Hải có một mảng thâm tím, lập tức trợn tròn đôi mắt: "Anh cả à, anh bị thương kìa!"
"Anh ơi, anh bị làm sao vậy?" Bình Bình và An An buông Tần Thi ra, mỗi đứa ôm một chân của Cố Thanh Hải, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Không sao đâu, anh không cẩn thận nên bị tông vào cửa thôi." Cố Thanh Hải mỉm cười rồi sờ đầu hai đứa nhỏ. Tần Thi nhìn về phía cặp sinh đôi, mở miệng nói: "Được rồi, dẫn anh cả đến phòng y tế xem sao, để cho bác sĩ còn kê thuốc."