Chương 61
Chương 61Chương 61
Cặp sinh đôi lập tức gật đầu tán thành, kéo tay Cố Thanh Hải ra bên ngoài: "Đi thôi, mau maul"
"Không sao đâu mà, chỉ cần bôi một ít thuốc lên là sẽ lành ngay thôi." Cố Thanh Hải không muốn đi một xíu nào.
Tần Thi còn chưa kịp nói gì, khuôn mặt nhỏ của cặp sinh đôi đã nghiêm lại, liều mạng kéo Cố Thanh Hải ra khỏi nhà: "Không được đâu!"
Cố Thanh Hải thấy cặp sinh đôi đang điên cuồng kéo mình ra bên ngoài, sợ hai đứa nhỏ sẽ bị té ngã, vội vội vàng vàng đi theo để bọn nhỏ khỏi kéo nữa.
"Nhớ phải đi đứng cho cẩn thận đó, xong thì phải về liền nhé." Tân Thi dặn dò cả ba đứa.
"Yên tâm đi ạI"
"Biết rồi ạ!"
Ba đứa nhỏ cùng đồng thanh hô, sau đó đi ra khỏi cửa.
Trạm y tế nằm cách nhà không xa, Tần Thi cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, thấy bọn nhỏ đi rồi, cô bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Vừa đi ra khỏi nhà, Cố Thanh Hải quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn nhà mình, lại nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi xác định được là không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói với cặp sinh đôi: "Bình Bình, An An, anh nói với các em chuyện này."
"Chuyện gì vậy ạ?”
Cặp sinh đôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Hải.
"Ừm thì là cái..." Cố Thanh Hải có hơi ngượng ngùng một xíu, dừng một lúc mới nói tiếp: "Anh cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng chúng ta không nên coi dì Tần là bạn nữa, lúc trước là do anh không đúng, đầu óc suy nghĩ không thấu đáo nên mới để cho hai em xưng hô như vậy, đợi một lát nữa chúng ta về nhà rồi hãy xin lỗi dì ấy, sau đó... gọi dì ấy là mẹ có được không?" Cặp sinh đôi gật gật đầu: "Dạ được ạ."
Cố Thanh Hải thấy hai đứa nhỏ hoàn toàn tuân theo mà không hề kháng cự, lập tức sửng sốt: "Sao các em lại không có ý kiến gì hết vậy?"
An An biểu hiện giống như người lớn mà thở dài, nói: "Em cảm thấy dì ấy làm mẹ của chúng ta rất tốt, em thích dì ấy lắm, gần đây em càng nghĩ càng thấy chúng ta làm vậy là không đúng, em với Bình Bình còn đang định nói lại với anh, không ngờ là anh đã nói trước rồi."
An An nhìn thoáng qua Cố Thanh Hải, nói: "Còn không phải là vì anh hay sao, chứ nếu không thì tụi em đã sớm sửa lại rồi."
Bình Bình mím chặt môi, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra lúc trước em cũng đã từng gọi dì ấy là mẹ."
An An và Cố Thanh Hải đồng loạt quay sang nhìn cậu nhóc, Bình Bình cười hì hì, nói: "Lúc trước khi em tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhưng em lại không thấy hai người đâu, lúc đó dì ấy ở cùng với em, em không khống chế được mà gọi dì ấy là mẹ trong vô thức."
An An vội vàng hỏi lại: "Mẹ có phản ứng như thế nào vậy?"
Bình Bình lại cười: "Mẹ mỉm cười... Đã thế lại còn cười rất đẹp nữa!"
An An nghe vậy thì yên tâm, cái này thì không cần phải lo lắng cô ấy sẽ từ chối không tiếp nhận mình, chỉ có điều là... An An ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hải, nói: "Anh à, anh phải xin lỗi một cách nghiêm túc đấy nhé, anh là người nghịch ngợm nhất trong nhà đó, khẳng định là mẹ sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh đâu!"
Cố Thanh Hải: "..."
Cố Thanh Hải trâm mặc hồi lâu, đưa tay lên xoa đầu An An một cái, nói: "Em vẫn nên lo cho bản thân em trước đi!"
An An kêu gào loạn lên, không cho Cố Thanh Hải xoa đầu mình nữa: "Anh thật đúng là xấu xa mài Bím tóc của em bị lệch rồi nè!!!"
Cố Thanh Hải bất đắc dĩ: 'Không có lệch mà." An An bĩu môi, trừng mắt nhìn thẳng vào Cố Thanh Hải: "Nhưng mà anh vẫn rất xấu tính!"
Cố Thanh Hải bật cười thành tiếng, kéo hai đứa nhỏ đi lên phía trước. ...
Lục Trạch Thiên tan làm vê nhà sớm hơn so với ngày thường một chút, anh vừa bước vào cửa thì thấy vết thương trên mặt Cố Thanh Hải, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi. Anh vừa định mở miệng hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó lại nghe thấy giọng của Tần Thi ở trong bếp lớn tiếng gọi anh.
“Trạch Thiên, anh mau tới đây giúp em một lát."