Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 62

Chương 62 Chương 62Chương 62

Lục Trạch Thiên dừng lại mấy giây, xoay người đi đến phòng bếp, dự định là lát nữa sẽ hỏi xem coi Cố Thanh Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Em muốn anh phụ cái gì?" Lục Trạch Thiên nhìn về phía bệ bếp.

" Giúp em lột một ít tỏi đi." Tần Thi bận nhào bột nên không tiện ngẩng đầu lên nhìn, cô dùng sức xoa xoa rồi nhồi nặn cục bột trong nồi.

Lục Trạch Thiên nhìn thoáng qua động tác của cô, lại nhìn nhìn cục bột trong nồi, vừa rửa tay vừa nói: "Hay là để anh nhào cho?"

Tần Thi lắc đầu: "Em nhào sắp xong rồi."

Lục Trạch Thiên gật gật đầu, đi đến bệ bếp tìm mấy củ tỏi, sau đó ngồi bóc một cách thuần thục.

Tần Thi hỏi: "Đúng rồi, Triệu Hạo Nhiên học cùng lớp với Tiểu Hải, ba nó là đoàn tưởng Triệu, anh có quen biết anh ta không?"

Lục Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng coi như là có quen biết, mà sao vậy?"

Tần Thi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Lục Trạch Thiên biết, Lục Trạch Thiên tối sâm mặt lại, biểu cảm có hơi khó coi một chút.

Tần Thi: "Anh có biết nhà thằng nhóc đó ở đâu không? Cơm nước xong xuôi rồi chúng ta dẫn Cố Thanh Hải qua đó nói lời xin lỗi với người ta."

Lục Trạch Thiên nghe hiểu rõ ý định của cô, anh gật đầu quyết đoán: "Được thôi."

"Chuyện hôm nay cám ơn em rất nhiều." Lục Trạch Thiên khẽ thở dài, nếu như không có Tần Thi, buổi tối anh về thấy trên mặt Cố Thanh Hải toàn là vết thương, biết được thằng nhóc đánh nhau, chắc chắn là anh sẽ mắng chửi thằng bé và cho nó ăn đòn mất.

Nhưng bây giờ sau khi nghe Tần Thi nói như thế, Lục Trạch Thiên không thể tiếp tục làm vậy nữa, việc này quả nhiên Cố Thanh Hải không sai.

Tần Thi liếc liếc mắt nhìn Lục Trạch Thiên một cái, nói: "Anh đó, về sau đừng có hở tí là đòi động tay động chân đánh con, cây thước kia mà quật vào tay thì đau đến chừng nào hả?"

"Anh cũng nên quan tâm bọn nhỏ nhiều hơn một chút đi, bọn nhỏ cũng cần có ba để bầu bạn mà."

Lục Trạch Thiên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt có hơi chút áy náy: "Anh hiểu rồi."

Dừng một lát, anh lại nói tiếp: 'Gần đây ở trong bộ đội có nhiệm vụ phải đi, bọn họ chọn anh..."

Động tác trên tay của Tần Thi liền dừng lại, cô hỏi: "Anh có muốn đi không?"

Lục Trạch Thiên lắc lắc đầu, anh duỗi nắm tay ra cho Tần Thi xem số tỏi anh bóc đã đủ hay chưa, thấy Tần Thi gật đầu rồi anh mới dừng không bóc nữa. Sau đó vừa dọn đẹp vỏ tỏi vừa nói: "Anh không muốn đi chút nào..."

"Chỉ là tin đồn thôi, chứ chưa xác định rõ ràng là ai sẽ được chọn, chẳng qua là anh không muốn đi..."

Tuy rằng có thể nhờ vậy mà lập được công trạng, trở vê sẽ được khen thưởng xứng đáng, nhưng anh vẫn không muốn đi. Bây giờ anh không muốn liều mạng nữa, chỉ muốn yên ổn ở nhà nhiều hơn thôi.

Tầm mắt Lục Trạch Thiên chuyển đến trên khuôn mặt của Tần Thi, trong ánh mắt như có một ánh hào quang loé lên.

Tần Thi gật gật đầu, dù cho anh có đi hay không thì cũng không sao cả, chỉ cần sớm đưa tiền lương và phí sinh hoạt cho cô là được.

Ừm thì... Cũng nửa tháng trôi qua rồi, buổi tối Lục Trạch Thiên lại ngồi nhìn nhìn sổ sách, chắc là đã đến lúc lấy tiền lương rồi.

Cô còn muốn mua thêm một ít vải để làm áo gió đây, trời thì lạnh, tất nhiên là phải có một bộ áo khoác, áo gió. Cái này là mốt theo phong cách tây, may được một bộ ước chừng sẽ kiếm được kha khá tiền!

Đang bận nghĩ ngợi thì Tân Thi nghe Lục Trạch Thiên nói: "Chính uỷ có nói với anh là nhiệm vụ lần này, anh và đoàn trưởng Triệu, còn có thêm một người khác nữa cũng có mặt trong danh sách, cái người kia... Hôm nay anh ấy còn nói với anh là vợ đang mang bầu, vợ chồng bọn họ đã lớn tuổi rồi, mãi mới có được tin vui, vợ anh ấy mang thai lần đầu tiên, có vẻ như anh ấy sẽ không đi... Thế cho nên là anh định nhường cơ hội này cho đoàn trưởng Triệu."
Bình Luận (0)
Comment