Chương 63
Chương 63Chương 63
Tần Thi giương mắt lên nhìn anh, khoé miệng cô chợt cong lên, cô lấy cục bột ra rồi võ võ lên miếng thớt: "Vậy tối nay chúng ta hãy đi thông báo tin tốt này cho anh ta đi."
Lục Trạch Thiên cũng cười rộ lên, anh lại cảm thán một lần nữa, nói chuyện với người thông minh và hiểu biết đúng là rất thoải mái.
Ăn cơm xong rồi tập thể dục một lúc cho tiêu hoá bớt, Tần Thi để Cố Thanh Hải ở nhà trông em trai và em gái, còn cô với Lục Trạch Thiên đi ra ngoài.
Cố Thanh Hải biết bọn họ sẽ đi đến nhà Triệu Hạo Nhiên, trong lòng hứng thú không chịu được, phải ở nhà trông coi cặp sinh đôi, không được đi theo quả thực rất bực tức!
Vào giờ này, mọi người không còn bận ăn cơm tối nữa, mà đây chính là khoảng thời gian 'tiêu cơm, mọi người đều đang ở trong nhà nghỉ ngơi, Tần Thi đi dọc theo đường đi cũng không thấy bóng dáng người nào trên đường cả.
Chờ đến khi tới cửa nhà Triệu Kiến Quân rồi, hai người còn chưa kịp gõ cửa thì đã nhìn thấy Triệu Hạo Nhiên đang ở trong sân.
Triệu Hạo Nhiên thấy hai người bọn họ, sắc mặt lập tức tái nhợt lại, xoay người chạy thẳng vào trong nhà.
Tần Thi và Lục Trạch Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Trạch Thiên quyết định gõ cửa nhà họ Triệu.
"Cho hỏi ai ở ngoài đó?" Một người phụ nữ mập mạp đi ra khỏi nhà, chị ta là mẹ của Triệu Hạo Nhiên, tên là Lưu Thuý.
Sắc trời có hơi tối một xíu, trong sân lại không có đèn, Lưu Thuý bị cận nên phải híp mắt nhìn ra cổng, hỏi lại thêm lần nữa: "Hai người là ai thế?"
Lục Trạch Thiên cất giọng nói: "Tôi là Lục Trạch Thiên, tôi tới tìm lão Triệu ạ."
Lưu Thuý biết Lục Trạch Thiên, nghe được giọng của anh thì chạy ra ngoài mở cửa: "Ôi chao, là đoàn trưởng Lục đây sao, cậu tìm lão Triệu nhà tôi có việc gì thế?" Theo sau Lục Trạch Thiên là Tần Thi, Lưu Thuý nhìn thấy Tần Thi, trong lòng chị ta kêu lộp bộp' một cái, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
Triệu Hạo Nhiên đã về nhà kể hết toàn bộ mọi chuyện cho chị ta nghe, chị ta còn không dám kể lại cho lão Triệu, chẳng lẽ bọn họ tới đây là để cáo trạng sao?
Ngay đúng lúc Lưu Thuý đang hoảng hốt, đột nhiên Triệu Kiến Quân trở về nhà. Hắn ta thấy Lục Trạch Thiên đến tìm mình thì có hơi kinh ngạc, mỉm cười nghênh đón Lục Trạch Thiên và Tần Thi vào nhà, Lưu Thuý đi châm nước trà.
Lục Trạch Thiên giới thiệu Tần Thi cho Triệu Kiến Quân biết, ba người họ nói với nhau vài câu khách sáo, lúc này mới chịu ngồi xuống.
Triệu Kiến Quân cười hỏi: 'Hôm nay cậu có chuyện gì mà tìm tới nhà anh thế? Mau nói anh biết xem nào!"
Lục Trạch Thiên cũng cười cười đáp lại: "Anh Triệu à, anh cũng biết chuyện nhiệm vụ lần này có phải không, để tôi nói rõ cho anh biết nhé, vợ anh Báo đã có thai rồi, lần này tôi cũng không định đi."
Vẻ mặt Triệu Kiến Quân liên nghiêm túc trở lại: 'Cậu đang nói thật chứ?"
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Tôi sẽ không bao giờ nói giỡn về chuyện công việc cả."
Triệu Kiến Quân nghe vậy lập tức cười, hắn ta và Lục Trạch Thiên khác nhau, Lục Trạch Thiên không đi thì cũng không sao cả, nhưng hắn ta thì lại cần được lập công khen thưởng.
"Vậy anh phải thật sự cảm ơn cậu rồi!" Triệu Kiến Quân rất vui mừng khi nghe thấy tin này, Lưu Thuý đã châm xong tách trà, hắn ta nhanh chóng kêu chị ta lấy trái cây ra để tiếp đãi khách.
Lưu Thuý có hơi kinh ngạc, không biết tại sao hôm nay chồng lại hào phóng đến thế, nhưng chị ta chưa bao giờ có ý định xen mồm vào chuyện công việc của chồng, cho dù trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời chồng bảo.
Nhưng không ngờ rằng Tần Thi lại ngăn cản: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, chúng tôi sẽ về ngay thôi." Lục Trạch Thiên cũng theo đó mà tiếp lời, nói: "Vốn dĩ hôm nay tôi định mang theo thằng con trời đánh đến để xin lỗi, nhưng mà thằng bé lại cảm thấy trong người không được thoải mái, thành ra cũng chỉ có hai chúng tôi tới đây."