Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 73

Chương 73 Chương 73Chương 73

Không thể nào!

Lục Trạch Thiên cau mày đứng yên tại chỗ suy tư, Tần Thi nhìn bộ dạng ngốc ngếch kia của anh, cô thầm cười "phụt" một tiếng, cô cũng không giấu diếm anh nữa, giải thích cụ thể hơn: "Cái bộ trang phục này ấy, cô ấy trả cho em tám mươi tệ."

Lục Trạch Thiên kinh ngạc đáp: "Nhiều đến vậy sao?"

Tần Thi: "Đúng vậy."

Lục Trạch Thiên đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện, anh khẽ nở một nụ cười, nói: "Tốc độ kiếm tiền của em rất nhanh đó, cứ theo đà này của em thì không đến mấy năm nữa là sẽ trở thành đại gia luôn rồi."

Tần Thi liếc mắt nhìn anh, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Lúc ấy hợp đồng giữa chúng ta có thể đã đến hạn, nói không chừng đến lúc đó em sẽ không gia hạn hợp đồng nữa."

Nét tươi cười trên gương mặt Lục Trạch Thiên đột nhiên cứng đờ lại, anh nhớ tới bọn họ có ký hợp đồng với nhau, chính xác là ba năm một kỳ, đến lúc đó hai bên có quyền gia hạn hợp đồng, muốn ký thêm, hay là sửa đổi bất kỳ nội dung nào trong bản hợp đồng hay không.

Bọn nhỏ đi vào, reo hò mừng rỡ vì có món ăn mới, Lục Trạch Thiên cúi đầu nhìn bọn nhỏ nói chuyện với Tần Thi, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác khác thường.

Không được thoải mái cho lắm.

Anh không thể nào hình dung được đó là loại cảm giác gì!

*

Buổi tối, Tần Thi treo đèn dầu cả buổi, cô ngồi vẽ bản thiết kế mãi cho đến nửa đêm.

Ngày hôm sau Lục Trạch Thiên dậy sớm hơn một chút để đến nhà ăn mua cơm về bỏ vào nồi, sau khi nhìn thoáng qua cửa phòng của Tần Thi đang đóng chặt, lúc này anh mới thử mở hé cửa ra.

Đã lâu rồi Tần Thi không thức đêm, buổi sáng thức dậy đầu óc có hơi choáng váng, rửa mặt xong mới tỉnh táo được một ít.

Ứng dụng Truyện Dịch ebooX

Giờ này Cố Thanh Hải đã đi học, Tần Thi ngáp liên tục mấy cái, cô đi đến phòng bếp chuẩn bị làm ít đồ ăn. Sau khi vào trong phòng bếp thì thấy trong nồi đã có sẵn mấy cái bánh bao to, trên mặt cô thể hiện rõ niềm vui vẻ.

Chuyện này có thể xảy ra hay sao? Cô còn tưởng rằng Lục Trạch Thiên chỉ biết chuẩn bị cơm sáng cho Cố Thanh Hải, còn người khác thì tính sau.

Không ngờ tới trong lòng còn nhớ đến cô và cặp sinh đôi nữa.

Không cần phải làm cơm cho bữa sáng nữa, Tần Thi hâm nóng bánh bao lại, sau đó lại hâm tiếp nồi cháo còn dư lại tối qua, gọi cặp sinh đôi dậy rồi cùng nhau ăn sáng.

Tần Thi nhanh tay rửa chén bát xong rồi để hai đứa nhỏ ở nhà chơi, bản thân tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế cho xong.

An An chơi với quả bóng cao su nhỏ mà cô bé thích, Bình Bình lại lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Thi, ngoan ngoãn ngồi cạnh cô để nhìn cô làm việc.

Tần Thi thấy thằng bé rất có hứng thú thì để thằng nhỏ xem chung, dù sao thì trong truyện gốc thằng bé cũng chính là nhà thiết kế trang phục, cảm thấy hứng thú đối với những thứ này cũng là chuyện bình thường.

Cứ xem đi, muốn xem như thế nào thì xem, mặc kệ đời này Bình Bình muốn làm hoạ sĩ hay là nhà thiết kế, cô nhất định vẫn sẽ bồi dưỡng cho cậu nhóc thật tốt.

Bình Bình ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện, ngồi bên cạnh Tần Thi mà không gây rối xíu nào, thậm chí còn giúp cô lấy giấy, bút, ...

Một lát sau, An An buông quả bóng cao su nhỏ ra, chạy tới nhìn hai người bọn họ một hồi lâu, cảm thấy không thú vị tí nào. Con bé muốn đi chơi cơ, nhưng lại không muốn chơi một mình, vì thế bèn đi rửa tay sạch sẽ, sau đó cũng ngồi xuống gấp giấy vụn.

Lục Trạch Thiên trở về lúc giữa trưa thì thấy cảnh tượng này.

Tần Thi nghiêm túc làm việc, Bình Bình thì cúi đầu nhìn Tần Thi viết viết vẽ vẽ, An An ngồi giấy một mình, ba người ngồi trên cùng một bàn, nhìn rất là hài hoà ấm áp.

Vẻ mặt Lục Trạch Thiên không tự chủ được mà tươi cười hẳn lên, nhìn ba người bọn họ rồi nói: "Dừng tay một lát, nghỉ ngơi ăn cơm chút đi."
Bình Luận (0)
Comment