Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 74

Chương 74 Chương 74Chương 74

Tần Thi ngồi nguyên cả một buổi sáng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhạt nói: "Anh về rồi sao?"

Lục Trạch Thiên cũng đáp lại cô bằng một nụ cười: 'Ừm, mau rửa tay ăn cơm thôi."

Tần Thi đặt bút xuống, thu dọn mặt bàn một chút, đứng lên ưỡn người giãn gân cốt, cặp sinh đôi không chờ nổi nữa, chúng liền chạy tới chỗ Lục Trạch Thiên xem anh đã mua cái gì về ăn.

"Ba bal Ba mua cái gì vậy ạ? Có thịt không ạ?" An An dùng sức thăm dò mấy cái hộ bằng cách ngửi ngửi chúng, Bình Bình cũng ôm bụng nhìn Lục Trạch Thiên.

"Con đúng là con mèo nhỏ háu ăn mà, hai ngày trước con đã ăn thịt rồi không phải sao?" Lục Trạch Thiên xách theo bịch đồ ăn đến phòng bếp, đuổi hai cái đuôi đang theo mình đi, nói: "Hai đứa ra rửa tay chung với mẹ con đi."

An An nhìn bóng dáng của Lục Trạch Thiên, kêu lớn: "Cho dù ngày nào cũng ăn thịt thì cũng không đủ!"

Dứt lời, An An nhìn về phía Bình Bình, hỏi: "Có đúng không Bình Bình?"

Bình Bình gật gật đầu theo chị gái.

Lục Trạch Thiên không để ý đến bọn nhỏ, Tần Thi cười rồi dắt hai đứa nhỏ đến bên cạnh bồn nước trong sân để lấy nước rửa tay.

Cái niên đại này, nhà nào mà mỗi ngày đều có thịt để ăn thì đúng là không nhiều, nhà họ Lục lâu lâu được ăn một bữa thịt đã là khá lắm rồi.

Chẳng qua gần đây ở trong huyện, số người bày quán càng ngày càng tăng lên không ít, không bán heo, nhưng lại có bán cá và tôm sông, tuy rằng giá cả có hơi đắt một chút, nhưng căn bản không cần phiếu, cũng không giới hạn số lượng mua.

Hai ngày trước, Tần Thi mua một con cá về kho tàu, cặp sinh đôi thoáng cái đã thích, địa vị của thịt cá và khoai lang đỏ ngào đường ngang nhau.

Rất nhanh, Cố Thanh Hải cũng đã trở lại, thằng nhóc nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, liếc mắt một cái đã nhận ra không phải là Tần Thi làm, vẻ mặt bỗng chốc ngơ ra, cảm thấy có chút vô vị.

Lục Trạch Thiên vừa lúc nhìn thấy, sắc mặt lập tức nghiêm lại: "Trong khoảng thời gian này sống quá tốt nên đã quên lúc trước khó khăn thế nào rồi sao?"

Cố Thanh Hải lập tức chấn chỉnh lại thái độ, vội vàng lắc đầu: "Không có ạ."

Dứt lời liền nhanh chóng ngồi xuống, cầm lấy một cái màn thầu, gắp một miếng lớn đồ ăn lên nhét vào trong miệng.

Vẻ mặt Lục Trạch Thiên lúc này mới hoà hoãn lại, nói: "Kén cá chọn canh cũng không phải là thói quen gì tốt, con xem bên ngoài có nhà ai được giống như nhà chúng ta không? Ăn nhiều đồ ăn ngon như thế nữa! Cũng nhờ có tay nghề nấu ăn giỏi của mẹ con, sợ các con bị suy dinh dưỡng nên đã nuông chiều các con, mỗi ngày đều điều chỉnh món ăn cho thật đa dạng cho tụi con đói"

"Nhà khác ngay cả cơm còn không nỡ nấu, ở nông thôn thậm chí có người ăn còn không đủ no." Lục Trạch Thiên giáo huấn ba đứa nhỏ: "Lương thực rất quan trọng, có ăn đã là không tồi rồi, không thể kén chọn có biết chưa?"

"Dạ tụi con biết rồi ạ." Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời đáp.

Tần Thi nhìn bộ dạng của bọn nhỏ, nghĩ ngợi một hồi, nhưng rất nhanh đã ném những suy nghĩ đó ra sau đầu.

Cũng không phải không có điều kiện, không cần thiết phải tích cóp tiên, không cần thủ sẵn đồ ăn. Chưa gì đã một tháng trôi qua, tháng này cũng không chỉ tiêu quá nhiều, chỉ mất hơn ba mươi tệ mà thôi.

Bọn họ vẫn đặt mua cả sữa bò, mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt... nên mới chỉ tiêu nhiều như vậy. Vườn rau trong sân đã mọc ra không ít cây, tháng sau sẽ không cần phải chỉ tiêu quá nhiều nữa.

Kỳ thật Tần Thi cũng không mua thịt hay đồ ăn xa xỉ nào cả, chẳng qua là do cô có bàn tay vàng, nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể biến đổi đa dạng cách làm là được. Cô chỉ cần bỏ thêm chút muối, dầu và ít dấm vào để xào đồ ăn thì căn bản cũng đã rất ngon rồi. Lúc này bọn nhỏ mới chịu yên lặng mà ăn cơm.
Bình Luận (0)
Comment