Chương 75
Chương 75Chương 75
Đương nhiên Lục Trạch Thiên cũng biết điều này, nhưng lý do không phải vì bọn nhỏ kén cá chọn canh, có đồ ăn ngon hay không ngon thì cũng phải ăn, tuyệt đối không thể để bọn nhỏ hình thành thói quen kén ăn được.
Tần Thi cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, vì thế cô liền nói: "Ba tụi con nói rất đúng."
Ba đứa nhỏ gật đầu, bọn nhỏ cũng đều hiểu cả, cũng không thể kén ăn được, chỉ là trong lòng liền nhớ lại những món ngon mà Tần Thi làm thôi, nhưng không ngờ tới ba của bọn chúng lại phản ứng gay gắt như vậy.
Tần Thi kể cho bọn nhỏ chuyện về thời thập niên 60, mọi người không có đồ ăn để ăn, phải ăn trấu, ăn vỏ cây, ăn đất... Ba đứa nhỏ nghe được thì trợn mắt lên ngạc nhiên.
Sau khi nghe được Tần Thi nói lúc ấy cả nước chết đói hơn trăm vạn người, cặp sinh đôi ôm chén cơm, nước mắt cứ thế mà rơi lã chã, ngay cả mặt Cố Thanh Hải cũng còn trắng bệch ra vì sợ.
Lục Trạch Thiên không nghĩ tới Tần Thi sẽ nói như vậy với bọn nhỏ, bọn chúng còn nhỏ như thế, nói chuyện này có doạ chúng sợ quá không?
Tần Thi lại không nghĩ như vậy, không bởi vì bọn chúng còn nhỏ mà né tránh, mặc kệ có là gì đi nữa, chỉ cần nghiêm túc, tuyệt đối không lừa gạt là được, đối xử với bọn chúng giống y như đối xử với người lớn vậy.
Lục Trạch Thiên ngẫm nghĩ một hồi cũng thoải mái hơn, cặp sinh đôi đã được bốn tuổi, Cố Thanh Hải cũng chín tuổi, bọn nhỏ đều có năng lực tư duy rồi, cách làm này của Tần Thi nói không chừng sẽ có hữu ích cho tụi nhỏ trong việc dạy dỗ chúng nên người.
Tần Thi: "Cho nên là lãng phí lương thực là việc đáng xấu hổ, kén ăn nhiều quá cũng không tốt, các con đã nhớ chưa?"
Ba đứa nhỏ gật đầu tới tấp, cầm lấy chén cơm bắt đầu ăn liên tục, không còn cảm thấy ghét bỏ đồ ăn nữa. Tần Thi nhìn Bình Bình vẫn còn nước mắt lưng tròng, vừa khụt khịt vừa lùa cơm, cô có hơi buồn cười nhưng lại rất đau lòng. Thằng nhỏ là một đứa sống rất tình cảm, cộng với năng lực vượt trội, là một đứa nhỏ đa sầu đa cảm, hơn nữa tính cách của thằng bé còn rất an tĩnh, hơi hướng nội một chút, Tần Thi hơi lo lắng về sau này thằng bé sẽ dễ bị tổn thương.
Sau này chỉ có thể chú ý đến Bình Bình nhiều hơn, nhìn xem có thể sửa đổi tính cách của thằng nhỏ hay không.
Tần Thi chuyển hướng tầm mắt sang phía An An. An An và Bình Bình hoàn toàn đối nghịch nhau, An An có khả năng điều tiết bản thân khá mạnh, cô bé mới vừa khóc lóc xong, ấy vậy mà giờ đã lau khô nước mắt rồi, hoá bi thương thành niềm vui, cô bé ăn mạnh tay hơn rất nhiều.
Cô chỉ hy vọng An An có thể thay đổi Bình Bình một cách vô tri vô giác, để cho thằng bé đừng quá hướng nội, dù thế nào thì cũng phải biểu hiện tâm tư tình cảm ra ngoài, phải phát tiết ra mới được, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ trở nên trâm mặc, khi lớn lên tính cách sẽ thay đổi nhiều hơn.
Tần Thi lại nhìn sang Cố Thanh Hải, sau khi thấy sắc mặt của thằng nhỏ còn tốt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Cố Thanh Hải chỉ có hơi kiêu ngạo một xíu, ngoài ra thì không có tật xấu nào lớn.
Tần Thi bưng chén lên tiếp tục ăn cơm, thâm nghĩ nuôi dưỡng con cái thật khó, công việc này quả không dễ dàng chút nào, so với việc ứng phó với khách hàng của đời trước còn phiền toái hơn gấp trăm lần.
Ở trong lòng Tần Thi thầm tôn vinh cha mẹ mình vì đã sinh cô ra và nuôi dưỡng cô nên người!
Cơm nước xong xuôi, trên bàn đã được dọn sạch sẽ, ngay cả canh cũng không còn giọt nào, có thể thấy được bọn nhỏ ăn uống rất cẩn thận, sợ rằng bỏ lại sẽ rất lãng phí.
Lục Trạch Thiên vén tay áo lên rửa chén, Tần Thi giúp anh lau bàn.
Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.