Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 76

Chương 76 Chương 76Chương 76

Cố Thanh Hải thấy Mạc Linh ôm một cái bao lớn, còn chưa kịp kêu ba mẹ ra thì đã nghe thấy Mạc Linh thở dốc, nói: "Tiểu Hải, mau mở cửa ra đi, dì mệt sắp chết luôn rồi."

"À dạ dạ..." Cố Thanh Hải vội vàng mở cửa ra, tiến lên giúp cô ấy bê bao đồ vào.

Mạc Linh phất phất tay, ý nói không cần giúp: "Không nặng xíu nào." Chỉ là cô ấy chạy nhanh tới đây nên mới mệt vậy thôi.

"Mẹ con có nhà không?"

Cố Thanh Hải theo bản năng mà gật gật đầu, Mạc Linh liền mang bao đồ đi vào bên trong.

Tần Thi nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài, cô nhanh chóng lau sạch bàn ăn rồi đi ra, cô nhấc rèm cửa phòng bếp ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Mạc Linh tới đây.

Mạc Linh vui vẻ ra mặt, vỗ vỗ bao đồ trong lòng ngực: "Vải tới rồi đây!"

Đang nói, cô ấy nhìn về phía cửa sổ, thấy Lục Trạch Thiên đang rửa chén, lập tức kinh ngạc không thôi.

Sau đó đi theo Tần Thi vào phòng, lúc này mới tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô quả thật là rất lợi hại nha, chưa gì mà đã có thể thu phục được anh ta rồi!"

Tần Thi sau khi thấy thần sắc trong ánh mắt của cô ấy, căn bản là đang rất bái phục cô, không có ý gì khác, trong lòng càng có cảm tình với cô ấy hơn, thế nên cô cũng nói giỡn theo: "Bình thường, bình thường thôi mà.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cười ha ha ha, trực tiếp ném Lục Trạch Thiên ra sau đầu, bắt đầu trò chuyện vấn đề chính.

Mạc Linh mở bao đồ ra để cho cô xem vải dệt.

Tần Thi vừa nhìn thấy thì liền kinh ngạc, phát hiện ra vải này không phải màu đỏ thuần, thay vào đó còn có những đường nét lấp lánh rất nhỏ, dưới ánh đèn thì chúng chiếu sáng trông rất lung linh và huyền ảo. Đây là vải kim sa sao? Tần Thi có hơi khiếp sợ... Cô cầm lấy tấm vải để nhìn kỹ hơn, niên đại này đã có vải kim sa rồi sao?

Nhưng sau khi quan sát kỹ hơn thì phát hiện chỉ có một mảng lấp lánh thôi, còn lại thì hoàn toàn không có.

"Ôi chao!" Mạc Linh có chút sốt ruột, vội vàng mở bao đồ ra, lấy một bọc đồ sáng lấp lánh khác ra.

"Sao lại bị đổ ra rồi? Ái chà, vải dệt bị dính vô mất rồi!" Mạc Linh vội hỏi Tần Thị: "Cái này không bị ảnh hưởng gì chứ?"

Lúc này Tần Thi mới hiểu ra là vải này không phải kim sa, chỉ là một bịch bột phát sáng, bị đổ ra nên khiến cho vải dệt có hơi loé sáng lên.

"Không có sao cả đâu, cô đừng lo lắng." Tần Thi hỏi Mạc Linh: "Bột này từ đâu ra mà cô có thế?"

"Bạn tôi nghe tôi nói phải làm trang phục lễ hội nên đến xưởng in ấn tìm cho tôi, thứ này được dùng để trang trí tranh ngày Tết." Mạc Linh giải thích thêm: "Bạn tôi nói là mình đến Thâm thị, từng thấy qua trên TV có một người mẫu rất thanh tú, váy của người ta là loại vải có điểm xuyến thêm một ít vệt sáng lấp lánh, ánh đèn chiếu vào quả thực rất đẹp."

"Không biết cái này có thể dùng được hay không?" Mạc Linh nhún vai, nói tiếp: "Tốt xấu gì thì cô ấy cũng đã tốn công tìm cho tôi, tôi quyết định mang hết đến đây."

Tần Thi thật sự cảm thấy rất hứng thú với người bạn kia của cô ấy, cô nói: "Cái này rất hữu ích nữa là đằng khác, lấy bột phát sáng nhuộm vải thì không được, nhưng nếu có thể vẽ hoa văn trên váy thì không tồi, đến lúc đó ánh đèn chiếu rọi vào cũng rất đẹp đó."

Không có nhiều bột nên không thể nào nhuộm hết tấm vải được, cô chỉ có thể điểm xuyến lên chiếc váy mà thôi.

Tần Thi nói tiếp: "Nhìn gần thì có lẽ không được rõ lắm, nhưng nhìn xa thì phải nói là tuyệt đẹp.”

Mạc Linh xua xua tay: "Vậy thì cô cứ làm đi, sân khấu ở cách xa như vậy, không sao hết, tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô."

"Có khả năng sẽ bị rớt bột đó.' Tần Thi mở bột phát sáng ra rồi sờ sờ, nói tiếp: "Không có keo nước chuyên dùng để dính lên vải, chỉ có thể lấy hồ nhão thôi, khẳng định là sẽ không giữ được lâu."
Bình Luận (0)
Comment