Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 77

Chương 77 Chương 77Chương 77

"Không sao cả, dù gì cũng chỉ dùng nó để điểm xuyến thôi, rớt thì rớt, rớt nhưng vẫn còn sáng lấp lánh là được." Mạc Linh căn bản không thèm để ý đến những chỉ tiết này: "Bản thiết kế đã hoàn thành chưa? Cho tôi xem với!"

Tần Thi rất thích kiểu khách hàng không yêu cầu quá cao như Mạc Linh, cô đi lấy bản vẽ cho cô ấy xem, Mạc Linh sau khi xem qua liên phấn khích reo hò: "Thật là đẹp quá đi!"

"Quyết định như vậy đi, vất vả cho cô rồi Tần Thi à, tôi sẽ chờ tin tức tốt từ cô." Mạc Linh khoác tay Tần Thi, không ngừng cười nói vui vẻ với cô.

Lục Trạch Thiên rửa chén xong thì đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn thấy Mạc Linh kéo tay Tần Thi, hai người dựa vào nhau rất thân mật, đã vậy còn cười rất vui vẻ.

Lục Trạch Thiên: "..."

Hai người thấy có người đi vào, lập tức cả hai quay đầu nhìn về phía cửa.

Lục Trạch Thiên bị hai người bọn họ nhìn, đột nhiên tay chân đông cứng lại.

Lục Trạch Thiên: “..."

Lục Trạch Thiên không hề thay đổi sắc mặt, lúc này cả người lại cứng đờ ra, đầu óc trống rỗng, anh hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Trong tình cảnh này, tại sao anh lại thấy kỳ quái như vậy? Làm cho anh đứng ngồi không yên, không biết phải làm gì cải

*

Ba người nhìn nhau vài giây, Tần Thi và Mạc Linh nhìn Lục Trạch Thiên đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, lập tức bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha..."

Tần Thi và Mạc Linh hết sức vui mừng, trong lòng Lục Trạch Thiên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ngón tay anh hơi co lại, cọ xát vào nhau vài cái, sau đó thì đứng thẳng lên, chào hỏi với Mạc Linh: "Xin chào."

Mạc Linh cười ha ha rồi phất phất tay với anh, cô không nán lại đây thêm nữa, chuẩn bị tạm biệt đi về.

Tần Thi tiễn cô ấy ra khỏi cửa.

Lục Trạch Thiên nhìn hai người đi rồi, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng trở về phòng.

Trong sân, Mạc Linh đang cười tủm tỉm: "Tôi vốn đã thấy anh ta tiến vào rồi, còn cảm thấy hơi xấu hổ, kết quả khi nhìn bộ dạng cứng đờ của anh ta, đột nhiên tôi lại cảm thấy buồn cười."

Tần Thi cũng cười theo, cô cảm thấy đúng là như vậy. Dù sao vợ trước và vợ hiện tại đang ở cạnh nhau, quan hệ giữa hai người cũng không đến nỗi tệ, cho dù là thế giới hiện thực thì cũng ít ai làm được như vậy.

Tần Thi cũng không thích Lục Trạch Thiên, bọn họ chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, cô không có gì phải xấu hổ cả, cô cảm thấy khôi hài thì đúng hơn.

"Được rồi, được rồi, tôi đi đây, chuyện quần áo làm phiền cô nhiều rồi!" Mạc Linh đi ra cửa, lại quay đầu lại nói với Tần Thi: "Tôi còn phải giải thích thêm một câu, tôi thật sự không có cảm giác gì với Lục Trạch Thiên cả, chúng tôi không còn quan hệ gì nữa. Trưa nay tôi đến đây hoàn toàn là vì chuyện quần áo, tôi sợ không kịp thời gian nên mới muốn tới đây đưa cho cô càng sớm càng tốt."

Tuyệt đối không phải cố tình đến đây đâu!

Tần Thi hiểu ý của cô ấy, cô cười gật đầu nói: "Tôi tin tưởng cô mà."

Giác quan của cô rất sắc bén, Mạc Linh là loại người gì, cô hoàn toàn có thể nhìn ra được, ánh mắt của cô ấy trong sáng và thẳng thắn, lại còn có chút hồn nhiên vô tư, tuyệt đối không phải loại người xấu xa.

Mạc Linh thấy Tần Thi cười như thế, tức khắc cảm thấy an tâm rồi, cô ấy phất phất tay với Tần Thi, nói: "Về sau có rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé!"

Tần Thi cười đáp lại. Thím Triệu nhà bên thấy được cảnh tượng này, mở to hai mắt nhìn hết sức kinh ngạc, không nghĩ đến hai người các cô lại có thể vừa nói vừa cười với nhau như vậy, quan hệ còn rất tốt nữa chứ.

Mà khi Mạc Linh đi ra, vô tình bắt gặp thím Triệu đang nhìn chằm chằm mình, bàn tán xì xào cái gì đó, không thể hiểu nổi là đang nghĩ gì nữa, cô lập tức hất cằm lên rồi rời đi.
Bình Luận (0)
Comment