Chương 97
Chương 97Chương 97
Chiếc bánh kem được đặt ở bên cạnh rồi, nhưng bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
An An nhét một muỗng sườn heo chua ngọt vào trong miệng, vừa nhìn bánh vừa nhăn mày lại. Con bé muốn ăn cơm ít lại một chút, để giữ bụng chờ lát nữa ăn bánh kem, nhưng cơm cũng rất ngon!
Có rất nhiều thứ mà con bé thích ăn từ trước tới nay mà chưa từng được ăn thử qua, nhưng không có cách nào để không ăn.
An An ăn thịt xong rồi, con bé nhả xương ra, thở hài một hơi "Haizzz"
Lục Trạch Thiên nhìn gương mặt nhỏ của con bé, hỏi: "Con bị làm sao vậy?"
An An nói ra phiền não của mình, tiếc nuối sờ sờ bụng mình: "Tại sao con lại không thể ăn được nhiều hơn chứ! Như vậy thì con không cần phải cân nhắc xem nên ăn thịt hay ăn bánh kem nữa!"
Tần Thi phụt' cười một cái, chỉ chỉ vào dĩa sườn heo chua ngọt và khoai lang đỏ ngào đường cùng với những món ăn khác, nói: "Những đồ ăn này không để qua ngày được, nếu lần sau hâm nóng lại thì sẽ không còn ngon nữa, các con ăn xong những món này đi, còn dư lại bao nhiêu thì để mai ăn cũng được."
An An lập tức trở nên vui vẻ, giơ thìa lên múa may quay cuồng, nói: "Vậy thì tốt quá ạ"
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi, thầm nghĩ bụng: Em cứ chiều bọn nó kiểu đó đi...
Tần Thi thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô nhún vai rồi tiếp tục ăn cơm.
Thật ra hôm nay cô cũng không làm quá nhiều đồ ăn, số lượng không nhiều lắm, nhưng mà ai có thể ngờ được rằng là cả nhà đều không thể ăn hết đâu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba đứa nhỏ giúp đỡ Tần Thi và Lục Trạch Thiên thu dọn đồ ăn trên bàn, cầm lấy giẻ lau lau khô bàn, ánh mắt trông mong người lớn phân chia bánh kem. Tần Thi thấy bộ dạng thèm thuồng của bọn nhỏ, cô để bọn chúng chờ, cô và Lục Trạch Thiên nhanh chóng rửa sạch chén bát, lúc này mới lấy bánh kem ra đặt ở trên bàn.
Hiện tại con cái còn quá nhỏ, trong nhà lại không có dao chuyên dùng để cắt bánh kem, chỉ có thể lấy dao gọt hoa quả, Tần Thi cũng không dám để bọn nhỏ cắt bánh cùng cô, vì thế nên cô tự mình làm hết tất cả.
Khi Tần Thi cầm dao chạm vào bánh kem, đôi mắt bọn nhỏ đều trừng lớn, tâm mắt hoàn toàn di chuyển theo con dao.
Một nét dao đi xuống, bọn nhỏ không tự chủ được mà ngừng thở, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.
Tần Thi nhìn bọn nhỏ cười cười, cắt bánh kem gần sáu tấc thành sáu miếng, bỏ mỗi miếng vào năm chén riêng, sau đó để miếng dư kia vào cái đĩa nhỏ, chuẩn bị đưa sang cho nhà thím Triệu cách vách.
"Các con ăn trước đi, mẹ đi sang nhà thím Triệu cách vách một lát." Tần Thi phân chia bánh kem cho mọi người xong, cô tự mình bưng đĩa lên cho mỗi người.
Lục Trạch Thiên duỗi tay, nói: "Để anh đi cho, em ăn trước đi."
Tần Thi cũng không khách khí với Lục Trạch Thiên nữa, thấy anh nói như vậy thì đưa bánh kem cho anh, sau đó dặn dò: "Thím Triệu cho đồ thì anh chớ lấy nhé, ban ngày đã cho bọn nhỏ quà rồi."
Thím Triệu đưa cho cặp sinh đôi hai cái khăn quàng cổ màu đỏ, sợi len rất tốt, cô vuốt thử thì thấy len còn rất mềm, đường may cũng chỉnh tề, tay nghề vô cùng tốt.
Chờ qua một thời gian nữa thì trời sẽ lạnh, cặp sinh đôi có thể quàng rồi.
Lục Trạch Thiên nghe vậy thì gật đầu, anh bước nhanh ra khỏi nhà.
"Có thể ăn chưa ạ? Hay là chờ ba về ạ?" An An nháy mắt với Tần Thi hỏi.
Tần Thi sờ đầu con bé, cười nói: "Mau ăn đi, không cần chờ ba con đâu."
Cặp sinh đôi hô hào một tiếng, nhanh chóng dùng thìa múc bánh kem lên, nhét một miếng vào trong miệng, lớp kem đậm đà hương vị thơm nồng, khiến tụi nhỏ thích thú đến nỗi nheo cả mắt lại.
Trong miệng toàn là lớp kem mềm mại, nuốt một cái, toàn bộ khoang miệng chỉ còn dư lại hương vị sữa. Nhai một cái, bánh kem mềm mịn thơm ngon hoà quyện với kem tươi ngon ngọt, hương vị như được tăng lên gấp bội.