Tiền Đa Đa xua tay:
“Nói cho em làm gì, nói cho em chỉ khiến em lo lắng suông, hơn nữa chị là người thế nào em còn không biết sao? Chị có thể nuốt trôi cục tức này à?”
Tiền Lai Lai vẫn thở hổn hển nhìn cô ấy không nói lời nào.
“Ai da, anh ta ngoại trừ khiến chị thôi học, cũng không chiếm được tiện nghi gì. Tuy bối cảnh quan hệ của chị không bằng anh ta, chuyện bị thôi học chị không có biện pháp với anh ta, nhưng mà sau khi bị thôi học chị lén ngồi canh anh ta mấy ngày. Cuối cùng trước khi đến Hương Giang, chị tìm cơ hội trùm bao tải anh ta đánh anh ta một trận, ha ha ha ha! Tiếng kêu thảm thiết đó, cười chết chị mất!” Tiền Đa Đa cười ha ha nói.
“Đánh anh ta một trận còn là hời cho anh ta!” Tiền Lai Lai nói.
“Đúng vậy, tiện nghi cho anh ta, loại cặn bã này, phải khiến anh ta thân bại danh liệt mới đúng!” Lý Mộng Tuyết cũng vỗ bàn: “Thái Xuân Sơn đều bị chúng ta đưa vào nhà tù, cố vấn học tập này của chị còn ghê tởm hơn Cố Xuân Sơn, tiếp tục ở lại trường học không biết còn gây tai họa cho bao nhiêu cô gái tốt! Loại người này xứng đáng làm thầy người khác sao?”
Tiền Đa Đa: “…”
Đây là sở thích gì thế, tức giận thì tức giận, đâu cần làm tay mình bị thương, vỗ bàn dùng sức như thế, tay không đau sao?
Hơn nữa: “Chị đánh anh ta mà! Chân anh ta đều bị chị đánh gãy đấy! Như vậy còn chưa đủ tàn nhẫn sao?”
“Chị nên đánh gãy chân thứ ba của anh ta!” Lý Mộng Tuyết nói.
“Chân thứ ba là gì thế?” Tiền Đa Đa bày tỏ không hiểu.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng không hiểu.
Diệc Thanh Thanh dung nhập quần chúng làm bộ không hiểu.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô ấy chỉ thẹn thùng một giây, sau đó nghĩ tới đám chị em đều là người trưởng thành, cũng không che giấu, ra hiệu cho mấy chị em dán sát lại gần, nhỏ giọng nói với bọn họ:
“Chính là mệnh căn của đàn ông, chân ngắn nhất ý!”
“Quả nhiên là em tàn nhẫn nhất, chị không thể sánh bằng, sớm biết thế đã cho anh ta thêm một gạch!” Tiền Đa Đa đáng tiếc nói.
“Đáng tiếc ở cách xa, nếu người nọ ở Đế Đô, chúng ta đã cho anh ta một gạch!” Tiền Lai Lai sắp hận chết người nọ!
“Không sao, hảo nữ báo thù mười năm không muộn, nghe nói phong cảnh ở tỉnh Vân Hải không tệ, qua mấy năm công ty chúng ta phát triển tốt, sẽ tổ chức qua bên đó du lịch. Đến lúc đó lại đi tìm anh ta, xem anh ta còn dám bắt nạt chị không! Đợi chúng ta có tiền, thì lấy tiền đập người đều có thể đập chết anh ta, quản anh ta có quan hệ chó má gì?” Lý Mộng Tuyết khí phách nói.
Diệc Thanh Thanh giơ tay lên: “Tôi có một phương thuốc…”
Ba đồng chí nam ở đây cùng run lẩy bẩy.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng mà cách không xa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy được, lập tức cảm thấy dưới háng chợt lạnh, run rẩy.
Mấy đồng chí nữ ở chung với nhau, ông trời đều có thể bị bọn họ ném đi!
…
Mấy cô gái mưu đồ bí mật đến hăng say, người sau hưng phấn hơn người trước.
Sau đó còn chê mấy đồng chí nam ngồi một bên dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ chướng mắt, mấy người đổi sang phòng ngủ nói chuyện tiếp.
Trò chuyện đến tận hơn nửa đêm, ngày hôm sau ngủ một giấc tới tận giữa trưa.
Tuy Diệc Thanh Thanh giấc ngủ ít nhưng chất lượng cao tỉnh dậy sớm, vẫn đuổi kịp bước chân của mấy chị em.
Chính là nhắm mắt nằm trên giường học tập mấy tiếng, mãi đến khi những người khác dậy cô mới dậy.
Buổi chiều mấy bọn họ dẫn Tiền Đa Đa đi làm quen với Đế Đô, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Tiền Đa Đa ở lại trong tiệm, những người khác thì cùng nhau về trường học, không có biện pháp, ngày mai lại phải bắt đầu đi học.
Cuối tháng 12, ở căn tin của đại học Đế Đô.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đang vừa ăn cơm sáng vừa đọc báo.
Trên bàn còn đặt mấy phần bữa sáng gọi cho đám chị em, cô và Vân Cô Viễn ở bên ngoài trường, không chịu hạn chế bởi tiếng chuông báo thức hay giờ mở cửa ký túc xá, nên thường đến căn tin từ sớm, thuận tiện gọi một phần cho đám chị em.
Cái bàn ở góc trong cùng căn tin đã gần như thành bàn ăn dành riêng cho bọn họ.
Không lâu sau đám Lý Mộng Tuyết tới, lập tức chạy đến bàn này.
Còn chưa ngồi xuống đã hỏi: “Thế nào? Có tin tức gì không?”
Gần đây cô ấy rất lo lắng, rõ ràng cô ấy nhớ rõ kinh doanh tự do đã được tự do hóa vào cuối năm 79, gần đây càng có nhiều thông tin bên lề về chuyện này, nhưng mà chưa có thông tin chính thức, đều sắp tới năm 80.