Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 399

"Này thì có gì chứ? Không phải Nhà chúng tôi cũng phải ăn sao?" Lý Trình Trình cầm một bình rượu và hai ly rượu đến: "Đồng chí Khang, chào mừng anh gia nhập tập thể chúng tôi, tối nay anh và Đại Sơn uống một ly đi, tối nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chính thức bắt đầu công việc."

"Cảm ơn anh cả chị dâu." Khang Cảnh Huy nhận lấy ly rượu mà Bạch Đại Sơn rót cho anh ta.

Sau đó hai người đàn ông Bạch Đại Sơn và Khang Cảnh Huy uống rượu, những người còn lại thì ăn cơm, nhưng Bạch Đại Sơn cũng không uống nhiều, bây giờ Lý Trình Trình đang mang thai, buổi tối anh còn phải chăm sóc cho cô, vì vậy không thể uống quá nhiều, hơn nữa bản thân anh cũng không phải người uống nhiều rượu.

Khang Cảnh Huy thi thoảng liếc mắt nhìn Lục Lập Xuân, biết cô ấy tên Lập Xuân, khóe miệng khẽ cười nhạt, cái tên này đúng là dễ nghe thật.

Lục Lập Xuân cũng phát hiện Khang Cảnh Huy thi thoảng nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt của anh ta khác với ánh mắt những người muốn tiếp cận quan sát cô ấy, cô ấy không cảm thấy khó chịu gì, vì vậy Lục Lập Xuân để anh ta tùy ý.

Ngay cả Lục Lập Xuân cũng có thể phát hiện Khang Cảnh Huy chú ý đến cô ấy, một người tinh như Trình Tuyết Dương sao không phát hiện ra được chứ? Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ nhà bọn họ đều chưa có đối tượng, bọn họ cũng cũng không cần dựa vào mấy đứa nhỏ trong nhà để liên hôn, bọn trẻ trong nhà tìm đối tượng thế nào bọn họ cũng sẽ không can thiệp, bọn họ chỉ có một yêu cầu, chính là phải tâm địa lương thiện, có hiếu, nếu không cho dù vẻ ngoài có đẹp đẽ thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Khang Cảnh Huy này là chiến hữu của Bạch Lâm Sơn, nói cách khác anh ta cũng đi ra từ trong mưa b.o.m bão đạn, là một thanh niên rất xuất sắc, nếu thật sự có tình cảm với Lục Lập Xuân, Trình Tuyết Dương cũng không có gì không đồng ý.

Đương nhiên, tiền đề là người trẻ tuổi này phải có nhân phẩm tốt, tam quan cương trực, người trong nhà không lục đục, nếu không bà ấy cũng sẽ không đồng ý.

Dù sao nhà gái bọn họ đều là hai gia tộc lớn nhà họ Trình và nhà họ Quý, không biết có bao nhiêu người muốn bước chân vào nhà bọn họ đâu!

Nhà họ Trình và nhà họ Quý bọn họ có thể giúp đỡ người khác nhưng chắc chắn không cho phép người khác tính kế nhà bọn họ.

Sau bữa cơm, Lý Trình Trình để Khang Cảnh Huy đến nhà sát bên nghỉ ngơi, mọi người tắm rửa xong cũng nghỉ ngơi.

Đến khi Bạch Thiều Quang ngủ rồi, Lý Trình Trình cũng nằm xuống, cô nghiêng người nhìn Bạch Đại Sơn: "Bây giờ Khang Cảnh Huy đến rồi, anh ta từng là bộ đội, bộ đội đều rất nhạy bén, sau này chúng ta cẩn thận một chút, không thể để anh ta nảy sinh nghi ngờ gì với chúng ta được, tránh nghĩ lầm chúng ta là đặc vụ hay là gián điệp gì đó."

Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng: "Không cần lo lắng, sau này lúc động đến "hang động", tránh anh ta là được, em vì mọi người mà làm nhiều chuyện như vậy, mọi người đều biết rõ ràng, nếu như vậy mà anh ta vẫn nghi ngờ em là đặc vụ hoặc gián điệp, thì đó là vấn đề của bọn họ, nào có đặc vụ hay gián điệp nào bỏ ra nhiều vậy đâu chứ?"

Cứ mỗi nửa tháng lại tặng vật tư một lần, phát trợ cấp cho học sinh cấp một, hai, ba, người như vậy ở xã hội có được bao nhiêu người chứ?

Những người có tiền, có ai lại không lẩn nấp chứ?

Người như vậy, không phải là người đáng để mọi người cảm ơn sao?

Trong lòng Lý Trình Trình hiểu rõ, cho dù bản thân mình làm bao nhiêu chuyện, nếu có người muốn hại cô, thì dù cô có làm sai, hay dù cô làm nhiều chuyện tốt đến đâu, người khác cũng có thể tìm được điểm công kích cô, nhưng may mắn sau lưng cô là nhà họ Trình và nhà họ Quý, người khác căn bản không hại được cô.

Nếu cô thật sự chỉ là con gái nhà nông bình thường, muốn lập nghiệp muốn vững vàng, quả thực còn khó hơn lên trời, bởi vì phía trước toàn bộ đều là chướng ngại vật, nhưng thật may cô không phải con gái nhà nông bình thường, mà là cô gái được nhận giáo dục cấp bậc đại học đến từ thế kỷ hai mươi mốt.

 

 

Lý Trình Trình gật đầu: "Dù sao không để lộ hang động ở trước mặt Khang Cảnh Huy là được."

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Lý Trình Trình giao một phần lịch trình công việc cho Khang Cảnh Huy, bây giờ cô mang thai rồi, hơn nữa cô còn phải đi học, cũng không rảnh rỗi chạy bên ngoài, vì vậy mọi chuyện chỉ có thể dặn dò Khang Cảnh Huy.

Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn đưa Khang Cảnh Huy đi làm quen, sau này những chuyện này sẽ giao cho Khang Cảnh Huy.

"Trình Trình, chúng ta đi câu cá đi." Hai chị em Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ đến trước mặt Lý Trình Trình nói.

Lý Trình Trình kinh ngạc: "Trong nhà nhiều cá như vậy, không đủ cho mọi người ăn sao? Sao hai người còn muốn đi câu cá?"

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn biết chỗ nào tiện để bắt cá, mỗi lần muốn ăn cá, bọn họ đều trực tiếp đi bắt cá tươi về, hiện tại đến mùa đông, trong nhà dùng một chậu rỗng để nuôi cá, lúc muốn thì vớt mấy con ra là được.

"Chẳng phải do trong nhà không có gì làm hay sao? Muốn đi ra ngoài khuây khỏa." Lục Sơ Hạ ngượng ngùng nói.

Lý Trình Trình gật đầu, dặn dò: "Vậy hai người đi đi! Chú ý an toàn đấy, hai người câu cá với nhau là được, không được tách ra đâu."

Tuy thôn An Cư không đến mức là nơi khỉ ho cò gáy, nhưng cũng có người như Cố Trạch, hay người nhà họ Lý, còn có người tệ bạc như Sử Long, hai cô gái trẻ như bọn vẫn nên cẩn thận một chút.

Dù sao người xấu đều trốn ở trong góc, hơn nữa không biết rốt cuộc bọn họ là ai, không thể nhắc nhở người khác không làm chuyện xấu, vậy chỉ đành tự bảo vệ bản thân thôi.

Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ gật đầu, cầm theo dụng cụ câu cá xuất phát, hai người đến bên sông sau thôn, thấy mực nước khá nông, cũng không thích hợp để câu cá, vì thế lại đi lên trên bờ sông, đi một lúc đã đến thượng nguồn.

Thật ra cũng không hẳn là thượng nguồn, thượng nguồn con sông này cũng không biết là ở đâu nữa, chỉ là đối với thôn An Cư mà nói đã là thượng nguồn rồi, bởi vì đi tiếp nữa thì sẽ là thôn khác, bọn họ cũng không biết rõ về thôn An Cư, đối với thôn khác lại càng lạ lẫm, vì thế hai người không đi tiếp, mà chọn câu cá ở đây.

Hai người thử mực nước ở đây, cảm thấy mực nước khá cao, phù hợp để câu, hai người bèn quyết định câu cá ở đây.

Sau khi ngồi xuống, Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ bắt đầu tập trung câu cá, Lục Sơ Hạ liếc nhìn Lục Lập Xuân hỏi: "Chị, khi nào thì chúng ta quay về vậy? Có phải phải đợi qua năm đi về cùng bà ngoại không?"

Lục Lập Xuân lắc đầu: "Trình Trình mang thai, bà ngoại chưa chắc sẽ về cùng chúng ta, đến lúc đó có thể chỉ có hai chúng ta tự mình về thôi, sao vậy? Muốn về rồi? Không muốn ở đây chơi nữa à."

"Cũng không phải... Chỉ là cảm thấy ở đây nhàm chán quá." Lục Sơ Hạ mím môi, ở đây là nông thôn, ngay cả công viên cũng không có, càng không có nơi để khuây khỏa, cô ấy không hợp ở đây lắm.

"Chúng ta đến là để rèn luyện, không phải đến để chơi, em cứ ngoan ngoãn ở đây đi, tránh sau này giao chuyện lớn gì cho em, em lại không có năng lực xử lý." Lục Lập Xuân mỉm cười, năng lực thích ứng của cô ấy khá mạnh, ở nông thôn mấy ngày đã quen rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Sơ Hạ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

 
Bình Luận (0)
Comment