Lý Trình Trình vừa nghĩ tới, trong sơn động của mình có rất nhiều đồ rồi nhưng không có mấy thứ như thịt dê, thịt bò, cô quyết định, qua hai mùa đông nữa, cô sẽ tự lái xe tới thảo nguyên mua một ít, mua thêm cả sách dê, sách bò về bán lẩu sách dê, lẩu sách bò.
Trình Tuyết Dương và hai người giúp việc cùng nhau nấu một bàn cơm thịnh soạn, thịt bò với thịt dê đều thái lát mỏng, nhúng vào canh nóng vài giây là ăn được, loại thịt tươi mới như thế này ăn là ngon nhất.
Làm một bàn ăn phong phú xong, đương nhiên không thể ăn một mình, thế là cô gọi cả Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan ở bên cạnh sang, mọi người ngồi vây chật bàn, còn may không phải là bàn vuông như lúc trước, nếu không không thể ngồi nhiều người thế này.
Bàn ăn nhà Lý Trình Trình đã đổi thành bàn tròn lớn như của nhà họ Quý, đủ để mười mấy, hai mươi người ngồi.
Bây giờ Bạch Thiều Quang đã hơn một tuổi, có thể ngồi ăn cơm, người giúp việc đặt cậu bé lên ghế ăn cho trẻ em, đút cho Bạch Thiều Quang ăn no trước rồi bà ấy mới ăn, hai người giúp việc nhà Lý Trình Trình giống như người thân trong nhà, đều ngồi trên bàn cùng ăn, đồ ăn cũng như họ.
Thức ăn của hai người, Lý Trình Trình vẫn nuôi được.
Phúc lợi lẫn đãi ngộ của nhà cô tốt, đương nhiên người giúp việc sẽ không muốn đổi chủ nhà, dù sao chẳng gia đình nào cung cấp được phúc lợi và đãi ngộ như thế.
"Trình Trình, chúc mừng chị vượt qua kỳ thi thử, sau này thi đại học, chị nhất định có thể gặt hái thành công, trở về trong vinh quang." Hoàng Tú Lan nói.
Bạch lão nhị bảo: "Chị dâu, chị cứ yên tâm thi cử, yên tâm học đại học đi, chuyện trong nhà giao cho bọn em, bọn em đảm bảo sẽ không làm chị nhọc lòng."
Lý Trình Trình cười cười: "Cảm ơn em."
Nếu cô đi học, mỗi lần đều rời đi ba, bốn tháng, có người nhà giúp đỡ trong coi, cô cũng không cần lo lắng, lúc không ở nhà, có thêm rau dưa hoa trái, cô không thể về thu hoạch kịp cũng chẳng sao, đến lúc đó, chuyển đến chỗ cô học đại học để mở một cửa hàng thực phẩm tươi sống cũng được.
Một nửa thu vào trong sơn động, một nửa bày ở cửa hàng thực phẩm để bán.
Cô không học đại học ở vùng khác mà sẽ học ở trường tốt nhất tỉnh Dương Kim của họ là được, ở tỉnh mình học, nghỉ hè về cũng tiện hơn, chỉ cần được nghỉ ba ngày là có thể về, vì thế cô không cần ba, bốn tháng mới về một lần, nếu ít bài vở, cộng thêm ngày nghỉ cuối tuần nữa, cô có thể xin phép về nhà.
Tháng năm, Bạch San San cũng hết ở cữ, ở cữ xong, cô ta phải đi làm, bởi vì cô ta không muốn ở nhà giặt quần áo, nấu cơm nên đã mời một người giúp việc tới chăm con.
Còn Ôn Hoằng Dương, đương nhiên nên làm gì thì làm nấy, một người đàn ông không thể ở nhà chăm sóc họ mãi, như thế không thỏa đáng.
Có điều Bạch lão tam còn chưa về, Ôn Hoằng Dương không có công việc cụ thể, ở không mãi cũng không được, vừa lãng phí thời gian, vừa chậm trễ công việc, Ôn Hoằng Dương liên lạc với Khang Cảnh Huy, biết Khang Cảnh Huy có công việc ổn định ở chỗ chị dâu của Bạch lão tam, anh ta động lòng, muốn qua đó.
Khang Cảnh Huy hỏi Lý Trình Trình, Lý Trình Trình biết Ôn Hoằng Dương đã chăm sóc Bạch San San và Chu Bạch Ưu hơn một tháng thì từ chối, bởi vì cô không muốn có qua lại mật thiết với Bạch San San, kẻo chuyện của mình bị Bạch San San biết được.
Nhưng cứ từ chối thẳng thừng cũng không ổn, thế là Lý Trình Trình bảo Ôn Hoằng Dương đến phố buôn bán buôn mấy thứ nhỏ lặt vặt như đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo thức, kẹp tóc, dây buộc tóc, tất, ... giúp cô, Ôn Hoằng Dương phụ trách gửi hàng đến các kho, các kho điều chỉnh giá cả, bất kể là bán lẻ hay bán buôn đều được.
Như thế có thể giúp Ôn Hoằng Dương có công việc, một người đàn ông cũng không đến mức ở nhà nhàn rỗi đến bó chân, hơn nữa Ôn Hoằng Dương giúp cô bán những vật kia cũng không có cách nào làm sai lệch, nếu như chất lượng có vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến sử dụng thì vẫn có thể bán rẻ.
Không giống đồ ăn, rất dễ thêm những thứ không tốt vào, cô thực sự lo Bạch San San sẽ bày trò gì đó.
Những món đồ khác, cô chẳng sợ Bạch San San làm bừa.
Ôn Hoằng Dương có công việc xong thì trở nên bận rộn nhưng rất hài lòng, Bạch San San có việc muốn nhờ anh ta đúng là không tiện tìm, bởi vì phần lớn thời gian anh ta không có nhà.
Sau khi Bạch San San và Chu Hữu Tường tan làm về, hai người cùng nhau trông con, Chu Bạch Ưu xinh hơn hai đứa con trước đó của Chu Hữu Tường, bản thân Chu Hữu Tường cũng thích cậu bé nên thời gian trông cậu bé ngày càng dài, tình cảm cũng sâu đậm hơn.
Không giống đứa con đầu tiên, từ bé đến lớn đều nuôi dưới quê, đúng là chẳng có chút tình cảm nào, có lẽ gặp mặt, hai người cũng chẳng nhận ra đối phương.
Đứa bé thứ hai thì giống Long Quyên, không giống Chu Hữu Tường, mặc dù Chu Bạch Ưu cũng không giống Chu Hữu Tường nhưng vẻ ngoài Chu Bạch Ưu ưa nhìn hơn, đương nhiên càng được lòng "người cha già" như Chu Hữu Tường.
"Anh Chu, nghỉ hè em định về quê một chuyến, sau khi về anh hai em vẫn không liên lạc lại với em, em thực sự sợ anh ấy sẽ hận em, đến lúc đó anh trông chừng Tiểu Ưu một khoảng thời gian nhé?" Tối đó, sau khi Bạch San San và Chu Hữu Tường nghỉ ngơi, Bạch San San nói với anh ta.
Cô ta đã hết ở cữ rồi, anh hai cũng không thèm gọi điện thoại tới, càng không gửi thêm đồ cho cô ta, cũng không biết có phải đã quên mất sự tồn tại của cô ta không, cô ta phải về xem thử, không thể để con lợn béo kia tiêu hết tiền của anh hai.
Kể cả tiền của anh hai cô ta không thuộc về cô ta hết nhưng trong đó cũng có một phần của cô ta, tuyệt đối không thể để người phụ nữ khác dùng được.
Bạch San San dựa vào lồng n.g.ự.c Chu Hữu Tường: "Ban ngày có người giúp việc chăm, anh không cần lo cho chuyện của Tiểu Ưu, tối đến anh ở cùng bé con là được, dù sao mười mấy, hai chục ngày là em lại về rồi, nhanh thôi."
Chu Hữu Tường đặt tay lên vai Bạch San San: "San San, em yên tâm đi! Tiểu Ưu là con trai em, đương nhiên anh sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, ngược lại là em, một mình quay về nhất định phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin người xa lạ."
Bạch San San cười: "Yên tâm đi! Em không phải trẻ con, hơn nữa nghỉ hè em mới về, bây giờ còn lâu mới tới lúc ấy nên không cần lo cho em sớm như thế."
Người đặt lợi ích lên đầu như cô ta, ai có thể lừa được?
Sau khi quay về, cô ta nhất định phải kiếm đủ chỗ tốt từ tay anh hai, dù sao bình thường cô ta cũng không về, chỉ đợi kỳ nghỉ mới quay lại, cô ta không thể để con lợn béo kia chiếm hết của hời nhà họ Bạch!
Chắc chắn phải về kiếm ít lợi mới được.
Chu Hữu Tường gật đầu: "Ừm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tháng sáu, Lương Dư Âm hết ở cữ, Phong Tranh và Quý Mộ Trình qua làm tiệc đầy tháng cho đứa bé trong khách sạn to nhất huyện Môn Thông, họ mời toàn bộ họ hàng nhà họ Lương, tất cả đồng nghiệp, cấp dưới của Quý Vinh cũng tới tham gia bữa tiệc.