Chị em họ nội, họ ngoại của Lương Dư Âm đều vây quanh Lương Dư Âm và Quý Huyên Lý, trong lời nói toàn là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Lương Dư Âm gả vào nhà giàu, họ cũng hy vọng Lương Dư Âm có thể giới thiệu cho họ cậu chủ nhà giàu.
Tốt nhất là cậu nào nhà giàu mà tốt như Quý Vinh ấy, mua biệt thự, tặng xe sang, còn cậu chủ nhà giàu bình thường, họ không để mắt tới.
Trình Tuyết Dương ở cạnh họ, đương nhiên nghe thấy những lời họ nói, bà ấy cười ha hả: "Đợi đến cuối năm Quý Vinh với Dư Âm về nhà họ Quý tổ chức tiệc rượu cho đứa bé, mọi người cũng có thể tới dự tiệc, đến lúc đó ở tiệc toàn là cậu chủ nhà giàu, để xem mọi người có bản lĩnh bắt được không."
"Thật sao? Quý phu nhân?" Mấy cô gái trẻ tuổi đều nóng vội không thôi.
Trình Tuyết Dương gật đầu: "Đương nhiên rồi, người có thể đến nhà tôi ăn tiệc có thể là người bình thường sao? Người bình thường có thể quen được tôi sao?"
Dù sao họ chỉ là cậu chủ nhà giàu thôi, chưa nói rõ muốn gả cho người thế nào, đến lúc ấy để họ tự chọn đi, chọn được dạng nào thì lấy dạng đấy, dù sao cũng đừng nhìn chằm chằm Quý Vinh nữa, đừng có phá vỡ cuộc sống bình yên của Quý Vinh và Lương Dư Âm là được.
Có người vì cái gọi là vinh hoa phú quý mà tình nguyện làm vợ bé cho anh rể, em rể, nếu Quý Vinh dám làm thế, bà ấy sẽ đánh gãy chân anh ấy rồi ném ra khỏi cửa để người bên ngoài không có ý đồ gì cả.
Dù sao nhà bà ấy lắm cháu trai, cháu gái, còn sợ không có người thừa kế sao?
Bây giờ chắt nội, chắt ngoại cũng có cả rồi, Quý Vinh không còn quan trọng nữa.
Sau bữa tiệc đầu tháng, Lương Dư Âm lại quay về làm việc, nhà cô ấy mời hai người giúp việc chăm sóc con cái, vì thế cô ấy không cần nhọc lòng vì chuyện đứa bé, lúc kết hôn, tiền mọi người mừng để mua xe, trước đó Quý Vinh để Lương Dư Âm lái xe, bây giờ đương nhiên tiếp tục để Lương Dư Âm lái, mà bản thân anh ấy đạp xe đạp, bởi vì anh ấy không muốn quá nổi bật, dù sao còn một nhà họ Thẩm ở đó, mặc dù không biết Thẩm Thính Vân ở đâu nhưng nhà họ Thẩm còn ở thành phố Thượng Hòa, vì thế vẫn phải khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Đồng nghiệp của Lương Dư Âm đều biết cô ấy gả vào gia tộc lớn, cũng biết xe do người ta tặng làm quà tân hôn, vì thế cô ấy lái xe tới bệnh viện làm việc cũng chẳng ai nói gì, ngược lại mọi người biết cô ấy không phải người có thể đắc tội được.
Dù sao sau lưng cô ấy có hai gia tộc lớn là nhà họ Quý và nhà họ Trình, làm gì có người nào không có mắt mà đi đấu với Lương Dư Âm chứ.
Cấp dưới của Trình Tuyết Dương đến trước mặt Lục Sơ Hạ, thì thầm hỏi: "Cô Sơ Hạ, cô gọi tôi tới có chuyện gì thế?"
"Bạn học nam kia của tôi gần đây thế nào rồi?" Lục Sơ Hạ nhếch môi nở nụ cười gian xảo, kiếp trước, cô ấy với bạn học kia gặp nhau lúc chuẩn bị xe hàng hồi tết, sau khi khôi phục lại ký ức kiếp trước, cô ấy không quay về đó nữa, bây giờ đã đến tháng sáu rồi, một năm đã qua hơn nửa rồi, cũng không biết anh ta thế nào rồi.
"Cô Sơ Hạ, Tôn Tĩnh Bình tìm cô, sau đó người trong nhà làm theo lời cô bảo, nói cô ra nước ngoài rồi, mấy năm tới không về nữa, bây giờ anh ta lại bắt đầu tìm những bạn học nữ khác của cô Sơ Hạ." Cấp dưới của Trình Tuyết Dương nói.
Lương Dư Âm cười lạnh: "Đúng là nóng vội không kịp đợi."
Muốn có cuộc sống tốt lành nhưng không dựa vào bản thân cố gắng mà muốn đạp lên vai của con gái để bò lên, hơn nữa còn là loại không nhớ ơn, bò lên rồi bắt đầu phản bội, người thế này không đáng giúp đỡ.
Lục Sơ Hạ đưa một tờ giấy cho cấp dưới của Trình Tuyết Dương: "Phiền anh sắp xếp người dán thứ này ở khu vực thành phố Thượng Hòa, để tất cả tiểu thư đều nhìn thấy, sau đó lại đến quê Tôn Tĩnh Bình dán tiếp, tôi muốn để tất cả mọi người đều biết việc anh ta từng làm."
"Vâng, cô Sơ Hạ, tôi sẽ sắp xếp chuyện này." Trước đó anh ta không hiểu rõ mục đích của Tôn Tĩnh Bình, bây giờ nhìn thấy suy nghĩ gấp gáp muốn làm quen các cô chủ tiếu thư có tiền của Tôn Tĩnh Bình thì lập tức hiểu ra rồi.
Hóa ra là thằng nhà nghèo muốn tìm một cô chủ nhà giàu, trực tiếp thực hiện bước nhảy vọt, may mà Lục Sơ Hạ ở thôn An Cư, nếu không chắc chắn anh ta sẽ quấn lấy Lục Sơ Hạ, bây giờ họ làm thế này cũng để mọi người biết con người thực sự và tránh khỏi kế hoạch của anh ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cấp dưới của Trình Tuyết Dương rời đi, Lục Sơ Hạ bưng cốc lên, vừa uống vừa nở nụ cười xấu xa, lần này đừng ai hòng lợi dụng được cô ấy, đừng ai mong có thể làm cô ấy tổn thương, cũng đừng ai mong đạp lên cô ấy để trèo lên nữa.
Cấp dưới của Trình Tuyết Dương có hiệu suất làm việc cực cao, rất nhanh anh ta đã cho người mang đồ tới thành phố Thượng Hòa, sau đó trước cửa mỗi một gia đình đều được dán hai tờ để mọi người nhìn thấy cách làm người của người đàn ông có tên là "Tôn Tĩnh Bình", từ đó thành công tránh thoát mưu kế của anh ta.
Tôn Tĩnh Bình từ dưới quê lên thành phố Thượng Hòa, nhìn thấy khắp phố đều giới thiệu anh ta, anh ta cực kỳ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai lại có ảnh chụp của anh ta, hơn nữa còn biết địa chỉ gia đình anh ta, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ hiểu anh ta, nhưng sao anh ta không biết bản thân lại lại quen biết nhân vật số một thế này?
Lục Sơ Hạ phái người trông chừng Tôn Tĩnh Bình nửa năm, đương nhiên có ảnh chụp, hơn nữa còn có ảnh chụp ở những thời điểm khác nhau, bây giờ đến công việc Tôn Tĩnh Bình cũng không dễ tìm vì cả thành phố Thượng Hòa đều hiểu rõ cách làm người của anh ta.
Trừ phi anh ta tới nơi khác phát triển.
Tháng sáu, trên núi có rất nhiều quả dại chín, cuối tuần, mọi người dắt theo đám trẻ lên núi hái quả, bây giờ Lý Trình Trình bước vào cuối thai kỳ, chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh rồi, vì thế cô không ra ngoài với mọi người mà ở nhà nghỉ ngơi.
Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ còn có hai người giúp việc mang theo Bạch Thiều Quang, Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, Giản Cầm, Giản Thư cùng nhau lên núi chơi, đều là phụ nữ và trẻ em, Lý Trình Trình để Khang Cảnh Huy đi cùng để bảo vệ họ.
Lý Trình Trình nói với Giản Duyệt, Hoàng Tú Lan ngồi dưới gốc cây trong sân ăn hoa quả, Bạch Đại Sơn, Bạch lão nhị bận rộn làm việc, bây giờ chuyện lặt vặt trong nhà khá nhiều.
Lý Trình Trình bổ sầu riêng, đưa Giản Duyệt một miếng: "Giản Duyệt, đây là hoa quả phương Nam."
"Cảm ơn." Giản Duyệt đưa tay nhận lấy, cắn một miếng rồi gật đầu: "Ngon thật đấy."
Chồng trước của cô ấy cũng là cấp dưới của Lý Trình Trình, kiếm được tiền cũng không mua đồ ăn cho cô ấy, không ngờ tới anh ta lại mua đồ ăn cho quả phụ hàng xóm, bây giờ tự cô kiếm được tiền rồi, tự mình mua đồ, không cần mong ngóng người khác nữa.
Thực ra chồng trước của Giản Duyệt đã chia tay với quả phụ kia lâu rồi, dù sao anh ta cũng thất nghiệp nửa năm nay, làm gì có tiền nuôi quả phụ với con? Hơn nữa quả phụ kia cướp anh ta cũng chẳng phải vì thích anh ta, cô ta chỉ muốn tìm một người giúp mình nuôi con mà thôi!
Nhưng chồng trước của Giản Duyệt nào có dễ dàng mắc câu như thế, đến vợ con mình còn chẳng lo, sao lại ngốc nghếch đi nuôi con người ta.
Anh ta không có thu nhập, quả phụ không lập tức dẫn con đi, anh ta còn tưởng quả phụ yêu anh ta thật lòng, đến khi anh ta bán cả nhà, không bỏ tiền ra được nữa, quả phụ kia mới lập tức hiện nguyên hình.