Sủi dìn jambon trong mặn có lẫn vị ngọt nhẹ, sủi dìn thịt tề thái thơm mà không ngấy, sủi dìn vừng đen, sủi dìn nhân đậu phộng, chè trôi nước nhân thập cẩm đều là vị ngọt, nhưng lại ngọt một màu sắc riêng. Đừng nói ăn, chỉ hương thơm ngọt tỏa ra vào khoảnh khắc nhân từ bên trong chảy ra đã khiến người ta mê đắm.
Vốn dĩ Mạnh Lạc nghĩ sắp phải quay về trường học, đáy lòng ít nhiều có hơi hoảng, nhưng lúc này ăn được sủi dìn ngon tới mức có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, lòng cô ấy bỗng nhiên từ từ bình tĩnh lại.
Không sao, mình có thể.
Đại khái là mấy tháng gần đây thiện ý và sự quan tâm mà cô ấy nhận được mang tới dũng khí cho cô ấy, Mạnh Lạc hồi vị dư vị sủi dìn trong miệng khích lệ bản thân.
Ăn sủi dìn xong, trong bát còn lại nửa bát nước. Vừa nãy khi ăn sủi dìn, không thể tránh khỏi việc chảy nhân vào trong bát, lúc này trông nước canh đã không còn trong như trước, nhưng húp vào lại mang theo vị ngọt nhàn nhạt và hương thơm gạo.
Lúc Mạnh Lạc và cha mẹ về quê, thích nhất là uống nước gạo nấu ra từ bếp củi nông thôn, mỗi lần đều có thể uống một bát lớn.
Lúc này cô ấy uống nước sủi dìn, có hơi cảm thấy giống như đang uống nước gạo, chẳng mấy chốc đã uống sạch sẽ.
Thật ngon.
Mạnh Lạc nhìn bát rỗng trước mặt, hồi vị dư vị trong miệng.
“Đi thôi, chào chị Thất Thất con rồi chúng ta về nhà.” Mẹ Mạnh ăn xong trước cô ấy, thấy cô ấy đặt bát xuống bèn đưa giấy cho cô ấy lau miệng rồi nói.
“Vâng.”
Mạnh Lạc gật đầu, đứng dậy cùng bà ấy đi thẳng tới bên cửa nhà bếp.
Trong bếp, Lâm Sở Trì nhìn thấy họ bèn đi thẳng ra: “Lạc Lạc ăn no chưa?”
“Ăn no rồi ạ, sủi dìn do chị Thất Thất làm ngon thật, mặn ngọt đều ngon.”
Dù sao thì sủi dìn là làm từ gạo nếp, ăn vào vẫn rất chướng bụng, cộng thêm còn có nước, húp xong quả thật Mạnh Lạc đã no tám phần.
“Em thích ăn là được.” Lâm Sở Trì nói xong, đại khái nhìn thấy gương mặt của cô ấy bầu bĩnh hơn, không còn gầy tới mức da bọc xương giống như lần đầu gặp, không nhịn được nhẹ nhàng đưa tay vân vê, phát hiện quả nhiên đã bầu bĩnh hơn.
Cô gái nhỏ phát tướng so với que tre da bọc xương, có chút thịt vẫn xinh đẹp hơn, đặc biệt là sau khi cô ấy có da có thịt, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn, trong trắng ửng hồng.
Mạnh Lạc bị cô xoa mặt cũng không phản kháng, chỉ là lúc bị xoa xong trông có hơi ngại ngùng.
Biết cô còn bận việc, mẹ Mạnh sợ làm lở thời gian của cô, thấy con gái lề mề, dứt khoát tự lên tiếng nói: “Cũng nhờ cháu Lạc Lạc mới có thể hồi phục sức khỏe, mấy hôm trước cô chú đã dẫn nó đến trường mới báo danh rồi.”
Ở cái tuổi của Mạnh Lạc, trong tình huống đảm bảo sức khỏe vẫn phải về trường đi học, nghe thấy cô ấy đã báo danh xong, Lâm Sở Trì cảm thấy mừng thay cô ấy.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Cô nói xong nhìn sang Mạnh Lạc: “Lạc Lạc đáng yêu như vậy, sau khi tới trường mới chắc chắn sẽ có thể kết được rất nhiều bạn tốt nhanh thôi, tới lúc đó đừng quên chị nha.”
Hiển nhiên, cô biết chuyện xảy ra với cô ấy dạo trước, quay lại trường chắc chắn trong lòng sẽ có hơi căng thẳng sợ hãi, cho nên cố ý nói như vậy.
“Em sẽ không quên chị Thất Thất, lúc được nghỉ em còn muốn tới ăn cơm chị nấu.”
Mạnh Lạc nói là nói như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là vì ăn, chủ yếu là trong lòng cô ấy rất thích chị gái đối xử rất dịu dàng với mình này.
“Được thôi, chào mừng em tới ăn bất cứ lúc nào.”
Đợi họ nói xong, mẹ Mạnh đặt đặc sản đã đặc biệt chuẩn bị xong lên sàn nhà trong bếp.
Lâm Sở Trì nhìn thấy, nói vài câu khách sáo, nhưng mẹ Mạnh lại bày tỏ đều là một số đặc sản ở quê, không đáng mấy đồng.
“Cầm tới cũng rất nặng, không tới mức để cô chú lại xách về chứ.”
Bà ấy đã nói như vậy rồi, Lâm Sở Trì thật sự không tiện nói gì nữa, chỉ có thể bảo họ đợi một chút, sau đó cầm túi đựng ít sủi dìn chưa nấu bảo họ mang về quê ăn.
Nếu là thứ khác mẹ Mạnh còn có thể từ chối, nhưng là sủi dìn do chính tay cô làm, còn là sủi dìn mà vừa nãy bà ấy đã nếm thử và biết nó ngon cỡ nào, như thế thật sự không từ chối được.
Bà ấy thầm cảm thấy may mắn cũng may chuẩn bị “đặc sản” khá phong phú, bà ấy nói cảm ơn rồi nhận sủi dìn.