Đưa mắt tiễn hai mẹ con rời đi, Lâm Sở Trì quay người tiếp tục làm việc.
Sủi dìn trong nồi còn chưa chín, cô dứt khoát đi gói sủi dìn. Lúc cô chưa làm, mẹ Lâm cũng gói sủi dìn rất tốt, nhưng so với cô, lại không nhanh và không đủ đẹp.
“Chậc, nếu tôi có tốc độ tay như Thất Thất, lúc chơi game chắc chắn có thể vô địch.”
Bên ngoài cửa sổ, có sinh viên nhìn thấy trong thời gian mẹ Lâm gói một cái sủi dìn, cô đã gói xong ba bốn cái, ngữ khí lộ ra cảm thán.
“Thất Thất, cần em gói sủi dìn phụ không?”
Có sinh viên từng gói há cảo phụ vào dịp đông chí lúc trước cảm thấy sủi dìn còn đơn giản hơn há cảo, chủ động muốn giúp.
“Được nha.”
Lâm Sở Trì cảm thấy buổi trưa và chiều chắc chắn người tới ăn sủi dìn sẽ nhiều hơn, dĩ nhiên sẽ không chê sủi dìn nhiều.
Quả nhiên từ sáng tới trưa, người xếp hàng bên ngoài cửa sổ số 7 chưa từng ít đi.
Dù sao thì sủi dìn cũng làm từ gạo nếp, tiêu hóa chậm, ăn vào cũng rất dễ ngán. Nhưng đại khái là vì sủi dìn do Lâm Sở Trì làm quá ngon, cộng thêm khẩu vị cũng phong phú, có sinh viên buổi sáng đã ăn thế mà buổi trưa lại tới xếp hàng tiếp.
Người khác tới hai lần có lẽ Lâm Sở Trì không có ấn tượng, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nguyệt cùng bạn cùng phòng của cô ấy lại tới mua sủi dìn, cô lại không nhịn được lên tiếng: “Buổi sáng buổi trưa đều ăn sủi dìn, không ngán sao?”
Sủi dìn mà cô ấy ăn ban sáng tới bây giờ cũng không đói, thực sự không hiểu vì sao buổi trưa họ còn có thể ăn được sủi dìn.
“Không ngán, sủi dìn do Thất Thất chị làm rất ngon, buổi trưa em muốn nếm thử loại mặn.”
Buổi sáng Triệu Nguyệt ăn sủi dìn ngọt, nghe người khác nói sủi dìn mặn cũng ngon, cho nên buổi trưa định đổi vị.
Nói thật, nếu không phải cô ấy và bạn đã hẹn xong chiều nay ra ngoài chơi, buổi tối đến trung tâm thương mại ngắm đèn, buổi tối cô ấy còn muốn thử thêm chè trôi nước.
Lâm Sở Trì nghe xong suy nghĩ của cô ấy cảm thấy rất bội phục, nhưng vẫn nhắc nhở thêm một câu: “Sủi dìn khó tiêu, cẩn thận bội thực.”
“Vâng vâng, chị yên tâm, nếu thực sự không ổn thì em sẽ đi mua thuốc tiêu hóa.” Triệu Nguyệt nói xong, bưng hai loại sủi dìn jambon và thịt tề thái rời khỏi cửa sổ.
Đối với người chưa từng ăn sủi dìn mặn mà nói, cô ấy thật sự bởi vì tin tưởng Lâm Sở Trì nên mới dám thử như vậy.
Nếu là trước đây, đừng nói bảo cô ấy ăn, chỉ nghĩ bên trong sủi dìn gói jambon, gói thịt, cô ấy đã không nhịn được cau mày, hôm nay cũng coi như là nếm thử mới mẻ.
Nhìn từ bên ngoài, sủi dìn nhân thịt trông không khác gì so với sủi dìn ngọt, ngửi kỹ lại có thể ngửi được mùi thơm tươi mới hòa lẫn trong hương thơm của gạo.
Sủi dìn tròn trịa trắng nõn đáng yêu, khoảnh khắc cắn vào mềm dai, nhân lập tức chảy từ bên trong ra.
Trong nhân sủi dìn jambon không chỉ có jambon, còn có những nguyên liệu khác, ngửi vào rất thơm, khoảnh khắc nhân chảy ra càng đẹp mắt.
“A, trong mặn mang theo vị ngọt nhẹ, còn có vị tươi của jambon, cảm giác có hơi kỳ quái, rất ngon.”
Lần đầu tiên Triệu Nguyệt ăn loại sủi dìn trong mặn mang theo ngọt này, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng ăn xong lại không thấy kỳ, ngược lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Jambon là một loại nguyên liệu rất tươi, jambon ba phần mỡ bảy phần nạc sau khi băm nhuyễn nhuộm lên vài phần bóng loáng cho nhân sủi dìn, nhưng ăn vào lại không ngán, ngược lại rất tươi ngọt.
Ăn thêm vài miếng, cô ấy càng thích mùi vị này, mắt cũng hơi sáng lên, ăn liền vài miếng mới đổi sang sủi dìn mặn nhân thịt tề thái.
Trước đây Lâm Sở Trì từng làm há cảo tề thái, bây giờ mùi vị sủi dìn nhân thịt tề thái này có hơi giống với há cảo đó, nhưng vị vẫn có khác biệt rất lớn.
Đầu tiên là vỏ, vỏ há cảo là trong mỏng mang theo tính dai, vỏ sủi dìn thì mềm mềm dai dai. Còn nhân, nhân há cảo cũng được, nhân sủi dìn cắn vào còn có nước tràn ra, nhưng ăn vào đều ngon như nhau. Độ tươi của tề thái và thơm của thịt kết hợp với nấm hương băm nhuyễn, trong hương thơm của gạo mang theo hai vị tươi khác nhau của tề thái và thịt, ngon tới mức khiến người ta nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy cảnh tượng tề thái mọc đầy trên núi vào đầu xuân.