Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 10

 
Đạo diễn ngồi nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không thể để bốn người họ cứ mãi giằng co thế này được.

Cuối cùng, anh ta đưa ra một phương án: tổ chức một cuộc bình chọn online, thời hạn đến bảy giờ sáng mai, tám giờ sẽ công bố kết quả. Dựa trên bình chọn của cư dân mạng, hai người trong số Tô Thanh, Hạ Cẩm Ngôn, Kha Tuấn và Phùng Hiểu Đồng sẽ được ghép đôi.

Vậy là một ngày livestream kết thúc.

Tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, không khí cũng nhẹ nhàng hơn.

Riêng Tô Thanh thì vẫn còn bực tức. Cô không ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại bầu cho Tô Xán, dù có mất trí nhớ cũng không nên đối xử với mình tuyệt tình đến thế…

Nghĩ rồi, cô ta gõ cửa phòng Hạ Cẩm Ngôn, người mở cửa chính là Hạ Cẩm Ngôn nhưng anh lại đứng chắn ở cửa, rõ ràng không có ý cho cô vào.

Tô Thanh viền mắt hoe đỏ, một lọn tóc rũ xuống trán, vẻ mặt đầy tủi thân nhìn anh:

“Anh Cẩm Ngôn, em biết anh bị mất trí nhớ không nhớ ra em nữa, nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại mà.”

Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô mất kiên nhẫn: “Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi đóng cửa đây.”

Tô Thanh thấy anh chẳng mảy may động lòng, bèn cắn môi hỏi tiếp: “Có phải là do em làm gì sai không?”

Trước kia, chỉ cần thấy cô khóc anh đều sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ chiêu này hoàn toàn không có tác dụng.

Kỹ năng diễn xuất của Tô Thanh có thể nói là đạt đến trình độ thượng thừa, làn da trắng nõn, vành mắt hơi đỏ, trong đôi mắt long lanh nước, hàng lông mày khẽ chau lại, dáng vẻ này chẳng ai nỡ chối từ.

Không ngờ Hạ Cẩm Ngôn sau khi mất trí nhớ lại sắt đá đến vậy.

Anh càng lúc càng mất kiên nhẫn, thấy cô không nói gì nữa liền dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Lần này, Tô Thanh hoàn toàn sụp đổ.

Cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Xán: Nếu không có cô ta thì giờ mình đâu phải hạ mình như vậy.

Ngay lập tức, cô gọi cho quản lý yêu cầu mua bài đăng bôi nhọ Tô Xán.

Chỉ trong một đêm, Tô Xán lại trở thành mục tiêu bị cả mạng xã hội tẩy chay. Các bài viết bóc phốt đều là chuyện cũ từ thời nguyên chủ đã làm trước đây, ví dụ như chửi paparazzi, cãi nhau với phóng viên, mắc bệnh ngôi sao.

Tô Xán chẳng hề biết gì về cơn bão đang cuộn trào trên mạng. Có người nói cô thật thà thẳng thắn, cũng có người mắng cô không biết trời cao đất dày.

Lúc này Tô Xán vẫn đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu trong sân ngắm nhìn dải ngân hà. Tính ra đây cũng coi như hoàn thành một trong những ước mơ du lịch của cô.

Tô Xán phân tích lý do mình chưa thể quay về, có thể Tô Thanh thích Hạ Cẩm Ngôn nhưng bây giờ Hạ Cẩm Ngôn bị mất trí nhớ. Vì vậy, nếu muốn trở về hiện thực, hai người họ phải thực sự yêu nhau.

Nhưng làm sao để nam chính yêu lại nữ chính đây?

Tô Xán bắt đầu lục lọi trong đầu những tình tiết kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình.

Đầu tiên cần một nữ phụ độc ác! 

Mà người đó chẳng phải chính là cô sao?

Tô Xán khẽ lắc đầu, xem ra cô vẫn không thoát khỏi số phận. Nhưng cô thầm nghĩ, chỉ cần dùng vài thủ đoạn nho nhỏ là được, không cần phải đánh đổi cả mạng sống.

Có điều, tình tiết trong truyện giờ đã bắt đầu lệch xa so với cốt truyện ban đầu cô từng viết. Cô chỉ còn cách cắn răng gồng mình ứng phó.

Trên phòng ngủ tầng hai, Hạ Cẩm Ngôn đã đứng ở ban công nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng, anh đặt ly nước xuống, không nhịn được mà bước xuống lầu.

Vừa đến gần sân sau, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện.

Nhìn kỹ lại, là Giang Mạc Hiên không biết từ đâu xuất hiện.

Sắc mặt của Hạ Cẩm Ngôn lập tức tối sầm. Cả không khí quanh anh như lạnh hẳn đi mấy độ. Anh quay người bỏ đi mà không nói một lời.

Giang Mạc Hiên liếc mắt nhìn về phía sau, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó nhận ra.

Tô Xán đương nhiên không thấy những gì đang xảy ra, vẫn tiếp tục nói chuyện với Giang Mạc Hiên.

Thấy đối phương không đáp lại, cô ngẩng đầu lên xem anh đang làm gì, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Mạc Hiên. 

Anh cúi người, định lấy chiếc lá rơi trên tóc cô, bàn tay vẫn còn dừng lại trên mái tóc.

Tô Xán hoảng hốt xoay đầu lại, hai má bất giác ửng hồng. Dù trời đã về chiều, ánh sáng mờ ảo nhưng sắc đỏ ấy vẫn không giấu được.

Từ trước đến nay cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng trải qua cảm giác gần gũi như vậy với một người đàn ông nên hơi lúng túng. Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, cô vội tìm chủ đề khác lên tiếng:

“Hôm đó ở trên cầu…”

Giang Mạc Hiên nhanh chóng hiểu ra cô đang nhắc đến lần đầu gặp mặt, liền giải thích: “Lúc đó áp lực quá lớn, có những lúc cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa, nhất thời nghĩ quẩn nên…”

Tô Xán nhìn anh cúi đầu, lòng bỗng chùng xuống, vừa đồng cảm lại vừa xót xa. Cô nhẹ nhàng an ủi:

“Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Anh còn có rất nhiều người yêu quý và ủng hộ mà.”

Giang Mạc Hiên nhìn cô, dịu dàng hỏi:

“Vậy sau này nếu tôi thấy bế tắc, có thể tìm cô không?”

“Dĩ nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng.” Tô Xán mỉm cười đáp.

Nhưng cô không biết rằng, hôm đó Giang Mạc Hiên hoàn toàn không phải vì nghĩ quẩn, anh chỉ đang tìm cảm xúc cho vai diễn mới trong bộ phim sắp tới. 

Thực ra anh cũng không có ý định nhảy thật, chỉ là vì Tô Xán bất ngờ lao đến khiến anh giật mình trượt chân nên mới có những chuyện sau đó.

Hai người cứ thế trò chuyện qua lại, vừa ngắm sao trời vừa cảm nhận cơn gió mát đầu đêm. 

Lúc sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí lãng mạn.

Nhìn thấy tên người gọi là chị quản lý của mình, Tô Xán còn tưởng là hỏi về chương trình thế nào, liền bắt máy:

“Chị Doanh hả? Em bên này ổn lắm, có chuyện gì không chị?”

Đầu dây bên kia có vẻ lo lắng: “Em mau lên mạng xem đi! Em lại bị dân mạng ném đá khắp nơi rồi đó!”

Hai ngày nay khó khăn lắm Tô Xán mới nhờ chương trình tích lũy được chút thiện cảm, bây giờ lại mất hết rồi. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cả mạng xã hội lại đào bới lại những chuyện cũ.

Tô Xán cúp máy, mở điện thoại lên xem. Phần lớn các bình luận đều do tài khoản ảo đăng, cũng có vài người lên tiếng bênh vực cô nhưng chưa được vài phút đã bị xóa sạch. 

Nhìn thế cục này, Tô Xán hiểu ngay có người đang cố tình nhắm vào mình.

Giang Mạc Hiên cũng vừa xem xong, anh ta cất điện thoại vào rồi quay sang nói với cô: “Đừng để tâm đến mấy người đó. Họ đã không thích cô rồi thì dù cô làm gì họ cũng chẳng hài lòng đâu.”

Tô Xán gật đầu đồng tình, nhưng cô cũng không muốn ngồi yên chịu trận. Đúng là nguyên chủ từng làm những việc đó là do tính cách mà ra, hơn nữa hiện tại cũng chưa làm hại đến bất kỳ ai. 

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi về phòng trước nhé.”

Giang Mạc Hiên tưởng cô đang buồn vì những lời chỉ trích, liền hỏi: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa không? Tôi đi cùng cô.”

“Không cần đâu, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Xán mỉm cười rồi quay người trở về phòng.

Ở một căn phòng khác, Tô Thanh đang dùng tài khoản phụ nhìn thành quả do mình gây ra vừa hài lòng vừa bấm like.

Còn ở tầng trên, Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng trước cửa sổ, vẻ mặt u ám. Anh cầm điện thoại bấm một dãy số, lạnh giọng:

“Trong vòng một tiếng, tôi không muốn thấy bất kỳ tin tức tiêu cực nào về Tô Xán nữa.”

Nói xong liền cúp điện thoại, ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, những ngón tay thon dài xoa xoa trên môi, không biết đang nghĩ gì.

 

Bình Luận (0)
Comment