Chưa đầy một tiếng sau khi Tô Xán về phòng, cả mạng xã hội lại bùng nổ một lần nữa.
Người đầu tiên nhìn thấy là Tô Thanh, cô ta cầm điện thoại, tức đến nghẹn họng ném điện thoại sang một bên.
Trên màn hình điện thoại vẫn đang phát video mà Tô Xán vừa đăng lên.
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Xán. Về chuyện tôi từng mắng phóng viên và paparazzi quả thật là lỗi của tôi. Nhưng lúc đó là vì paparazzi đã theo dõi tôi đến tận nhà, còn câu hỏi của phóng viên lại cố tình xoáy sâu vào chuyện gia đình tôi mà không hề liên quan đến các tác phẩm nghệ thuật.”
“Còn tin đồn tôi làm màu trên phim trường thì càng không đúng. Khi đó đạo diễn chỉ đang hướng dẫn tôi xử lý cảm xúc.”
Cuối video, Tô Xán còn chớp mắt đáng yêu với ống kính.
“Tin đồn chỉ có thể dừng lại khi gặp người hiểu chuyện. Dù gì thì việc mắng người đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa. Mấy bạn nhỏ và cả người lớn cũng đừng học theo tôi nhé!”
Tô Thanh nghe thấy tiếng video vẫn đang phát chưa nguôi giận, liền giẫm lên điện thoại vài cái cho hả dạ, đến khi màn hình tắt ngúm mới chịu dừng lại.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia màn hình, Tô Xán nhìn những dòng bình luận dần có chuyển biến tích cực cũng cảm thấy nhẹ người.
[Hoá ra là mình trách nhầm vợ yêu rồi! Hu hu!]
[Tô Xán trước đây chắc bị ai nhập rồi!]
[Ai mà biết cô ta nói láo hay thật? Chắc cũng chỉ vì tiền thôi!]
[Dù sao đi nữa, show hẹn hò này đúng là ngọt chết người!]
Kỳ lạ là những bài đăng bôi nhọ Tô Xán không hiểu sao cũng đột nhiên biến mất. Ngay cả mấy tài khoản từng phát tán thông tin xấu cũng bay màu không dấu vết.
Tô Xán không nghĩ nhiều, cứ tưởng là nhờ video mình đăng nên có hiệu quả.
Tuy cô không để bụng nhưng bị hiểu lầm vì những việc mình không làm, trong lòng vẫn không tránh khỏi buồn bực.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đã tập trung đông đủ trong phòng khách chuẩn bị nghe công bố kết quả.
Dựa vào lượt bình chọn của cư dân mạng, cuối cùng hai cặp đôi mới được xác định là Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh, Phùng Hiểu Đồng và Kha Tuấn.
Tô Xán cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hai người kia còn là một đôi thì vẫn còn hy vọng cho cô trở về thế giới thật.
“Ba ngày sắp tới, mỗi cặp sẽ cùng nhau trải nghiệm, mong rằng các bạn có thể tạo ra những khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc!”
Đạo diễn nói xong liền phát cho mỗi người một tấm bản đồ có đánh dấu các địa điểm sẽ lưu lại trong ba ngày hai đêm tiếp theo.
Do quãng đường khá xa, nên tổ chương trình đã chuẩn bị xe riêng cho từng đội, trong cốp xe còn có sẵn lều trại và các vật dụng cần thiết.
Tô Xán và Giang Mạc Hiên thu dọn hành lý nhanh gọn rồi lên đường trước.
Chưa đi được bao xa thì điện thoại Tô xán có tin nhắn.
Cô mở ra xem thì thấy thông báo bảo họ cần đến một trạm bảo vệ môi trường, hoàn thành nhiệm vụ tại đó rồi mới được nhận chìa khóa đến trạm nghỉ tiếp theo.
Bảo sao tổ chương trình lại chuẩn bị cả lều trại!
Tô Xán và Giang Mạc Hiên vừa lái xe vừa trò chuyện rôm rả trên đường đi, Giang Mạc Hiên thậm chí còn ngẫu hứng hát một đoạn.
[Nam thần lạnh lùng của tui thay đổi rồi!]
[Tô Xán đúng là trà xanh, nếu không sao mà dụ dỗ được chồng tôi chứ!]
[Tự nhiên thấy Tô Xán như lò sưởi di động vậy, ấm áp và dễ thương ghê!]
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trạm bảo vệ môi trường. Lúc này trời đã xế trưa, chẳng kịp ăn uống gì, họ liền nhận nhiệm vụ rồi bắt tay vào làm luôn.
Nhiệm vụ chính hôm nay là nhặt rác ở ven hồ. Sau khi mặc đồ bảo hộ, hai người lập tức lên đường.
Dù thị trấn nhỏ này vốn đã rất sạch sẽ, nhưng vẫn có một vài du khách và người dân địa phương thiếu ý thức nên ven hồ vẫn còn sót lại một ít rác.
Tô Xán nghĩ thầm, Giang Mạc Hiên là ảnh đế nên chắc chưa từng làm qua mấy việc này. Nhưng cô thì khác, cô từng tham gia nhiều hoạt động thiện nguyện về bảo vệ môi trường rồi.
“Đi theo tôi, tôi không để anh phải ngủ bờ ngủ bụi đâu!” Tô Xán vừa nhặt rác vừa cười đùa.
Giang Mạc Hiên chỉ cười mà không nói gì.
Nhiệm vụ nhanh chóng được hoàn thành, cả hai cũng thuận lợi nhận được chìa khóa vào nơi ở mới.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, tủ lạnh chất đầy đồ ăn nhưng phải tự nấu.
Trong bếp, Tô Xán và Giang Mạc Hiên tất bật chuẩn bị bữa tối. Anh thường xuyên quay phim, lịch trình dày đặc nên chẳng mấy khi được vào bếp, chỉ đành làm phụ bếp.
Còn Tô Xán thì khác, từ sau khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu sống tự lập.
“Không ngờ cô còn biết nấu ăn đấy.” Giang Mạc Hiên hơi bất ngờ hỏi.
“Tôi không biết nhiều, chỉ đủ để tự nuôi bản thân thôi.” Tô Xán cười đáp.
Giang Mạc Hiên nhìn mâm cơm đầy ắp món ăn bày sẵn trên bàn rồi chìm vào suy tư. Nào là: súp bò kiểu Bernese, mì Ý sốt cà chua và phi lê cá vược.
[Tô Xán, chị còn bao nhiêu bất ngờ mà em chưa biết nữa đây?]
[Nhìn hấp dẫn thật mà không biết mùi vị ra sao!]
[Nữ thần của tôi không ngại khổ, không ngại mệt, còn biết nấu ăn, đúng chuẩn vợ hiền dâu thảo!]
[So với ba cặp còn lại, cặp này đúng là couple chính hiệu luôn rồi!]
Hai người ăn tối xong, dọn dẹp gọn gàng rồi rủ nhau ra ngoài đi dạo.
Y như một đôi tình nhân nhỏ, cả hai sánh vai đi trên con đường lát đá cổ kính của thị trấn, ngắm nhìn những món đồ xinh xắn trưng bày sau ô cửa. Cứ thế, vừa trò chuyện vừa tận hưởng nhịp sống chậm rãi nơi đây, đến lúc nhận ra thì đã đứng trước cửa một quán bar.
Hai người đẩy cửa bước vào định uống một ly thì đập vào mắt họ là cảnh tượng Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh vẫn đang bận rộn bên trong.
Dù có hơi đầu xù tóc rối nhưng cũng không che được đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Tô Thanh.
Tô Xán tò mò hỏi Hạ Cẩm Ngôn thì mới biết nhiệm vụ của anh và Tô Thanh là dọn dẹp quán bar để chuẩn bị mở cửa vào buổi tối, nhưng Tô Thanh cứ hết làm vỡ ly rượu lại đến làm đổ rượu vang nên mới khiến cả hai đến giờ vẫn chưa xong việc.