Không xác định
Chương 118: Đưa cơm
“Nguyện Nguyện, bữa sáng đã làm xong rồi, tôi mang cho em…… Em tỉnh chưa?”
“Vâng.” Hứa Nguyện xoa xoa mắt hạnh sưng nhẹ, ngáp một cái: “Nhưng vẫn hơi đau.”
“Xin lỗi bé cưng.” Thẩm Chiếu áy náy xin lỗi rồi nắm lấy tay cô, dẫn cô ra phòng khách: “Tối qua kích động quá nên không kiềm chế được.”
Hứa Nguyện ngồi xuống cạnh bàn ăn, trên mâm là bánh mì nướng vào cuối tuần, buổi sáng lấy ra hâm nóng hai phút, bên cạnh là trứng chiên mới ra lò, vàng ươm giòn tan, thơm ngon nức mũi.
Người nào đó thật là càng ngày càng có khí chất "hiền phu".
Dạy dỗ tốt rồi lại phải đưa cho người khác, ít nhiều cũng có chút luyến tiếc?
Cô cầm một miếng bánh mì lên rồi tùy tiện lấy ít yến mạch và sữa bò cho vào miệng: “Gần đây mọi chuyện của anh đểu thuận lợi chứ”
“Ừm, vẫn tốt, có một luận án mới cần chuẩn bị.”
“Còn trận đấu A thì sao?”
“Đã xong trước thời hạn, có thể nộp lên bất cứ lúc nào:” Thẩm Chiếu hỏi: “Còn em thì sao?”
“À, chắc là giống nhau cả thôi, em cảm mình cũng không tham gia nhiều lắm.” Hứa Nguyện nuốt miếng bánh mì mềm xốp, mi mắt cong cong mà tán dương: “Anh Chiếu thật là lợi hại, đồng thời làm hai việc nhưng không chậm trễ việc nào.”
“Tôi và Dương Chử đã từng dự thi, tương đối thuần thục. Hơn nữa tôi không thường đi học, không bận rộn như em.” Thẩm Chiếu nhìn dáng vẻ vùi đầu gặm bánh mì của cô, nhợt nhạt cười nói: “Lần trước còn làm mứt trái cây, muốn ăn cùng nhau không?”
Hứa Nguyện lắc đầu, Thẩm Chiếu liền lấy một ly cà phê cho cô.
“Gần đây anh với chị Vì có gặp nhau nhiều không?”
“ Nếu Dương Chử trị không được mới mang cô ta đến gặp tôi.”
“Vậy à……” Hứa Nguyện chống cằm suy nghĩ, nam chủ hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nghiêm túc…… Chẳng lẽ là thủ thuật che mắt sao?
_________________________
Dương Chử ôm một đống tư liệu vừa bò lên lầu vừa thở hồng hộc, lông mày không ngăn được mồ hôi chảy xuống mắt là mắt cậu hơi cay. Cậu đưa tay chùi chùi rồi dừng lại trước cửa cầu thang sắp xếp lại tài liệu.
“Dương học trưởng.”
Dương Chử ngẩng đầu, một thiếu nữ mặc váy đỏ đang đứng ở đầu cầu thang.
Cánh tay ngọc ngà gác lên lan can, vòng eo nhỏ nhắn đôi chân trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo lông mi cực dày. Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, toàn thân cô gái tỏa ra khí chất thanh lãnh đạm mạc đánh sâu vào mắt người khác, khiến ai gặp được cũng khó lòng lãng quên.
Dương Chử nhẹ giọng theo bản năng: “Cô tìm tôi à?”
Thiếu nữ cười một cái: “Đúng vậy.”
“Có chuyện gì sao?” Cô gái này thật sự rất xuất sắc. Khi cậu đứng trước mặt cô là gương mặt lại nóng bừng cả lên.
“Tôi là Hứa Nguyện, người của khoa tài chính, biết Thẩm học trưởng và Dương học trưởng ở đây nên cố ý mua cơm trưa đến cho hai người…… Có thể làm phiền Dương học trưởng đưa cho Thẩm học trưởng giúp tôi được không?”
Cô duỗi tay đưa ra một chiếc túi vải, bên trong đựng hai phần cơm hộp.