Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Chỗ Này Không Phải Ở Nhà…… Không Được Ôm.

Không xác định Chương 119: Chỗ này không phải ở nhà…… Không được ôm.
Dương Chử biết đưa cơm cho cậu chỉ là thuận đường, thì ra lại là một cô gái nhỏ lớn mật muốn theo đuổi Thẩm Chiếu.

Cậu cảm thấy nếu mình từ chối một cô gái nhỏ xinh đẹp như tiên thế này sẽ rất cảm thấy khó xử nhưng cậu cũng không thể làm chủ chuyện này thay Thẩm Chiếu được: “Thật ngại quá, Thẩm Chiếu cậu ta sẽ không nhận đâu.”

“Nhưng hộp cơm này là tôi tự mình làm cho anh ấy? Nếu như anh ấy không đồng ý, tôi sẽ lập tức rời đi.”

Hứa Nguyện chớp chớp mắt, sắc mặt thành khẩn.

Sau khi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Dương Chử vẫn thua trước đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời của cô thiếu nữ: “Đồ ăn lúc nãy tôi mua cậu ta cũng không ăn, thôi thì cô cứ vào đi, cứ nói là tôi cho cô vào, tôi nghĩ có lẽ cậu ta sẽ không làm khó cô đâu.”

“Cảm ơn học trưởng.”

Phòng thí nghiệm vô cùng yên tĩnh, trong giờ nghỉ trưa thì đa số mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm. Những người còn lại thì ngồi lướt điện thoại hoặc chờ ai đó mang cơm hộp về.

Chiếc điều hòa cũ phát ra tiếng ong ong nho nhỏ, Hứa Nguyện nhẹ nhàng đi đến sau lưng Thẩm Chiếu.

Anh cầm một viên phấn trong tay, đang xem xét kỹ lưỡng từng công thức trên tấm bảng chằng chịt chữ, thỉnh thoảng sẽ dừng lại tự hỏi một lúc, sau đó lại viết lên bảng hai dòng.

Sườn mặt người đàn ông cương nghị mạnh mẽ như đao khắc, con người như sống trên núi cao với mây mù bao phủ. Khi cầm phấn viết cũng đem lại cảm giác xa cách ngàn dặm.

Đồn đãi vớ vẩn, học đòi văn vẻ, tất cả đều không liên quan gì tới anh hết í.

Trước giờ Hứa Nguyện luôn tán thưởng năng lực của anh, giờ phút này trong lòng lại sinh ra cảm giác không nỡ một cách kì lạ.

Trong cuộc đời cô độc của cô, người đàn ông trước mắt là người duy nhất chia sẻ một mối quan hệ thân mật với cô, cho cô biết cảm giác khi có một người bạn là như thế nào.

Cô biết sự kiêu ngạo và đơn độc của một thiên tài. Đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu là cô ở một thế giới khác, không có tự do nhưng vẫn sẽ biểu lộ tài hoa của mình một cách rực rỡ, không kiên dè.

Cô có thể trở thành người bạn tinh thần tri kỉ của anh không, sau đó anh có thể thật sự rung động với cô mà không phải trầm mê với cơ thể này hay không.

Hứa Nguyện nhắm mắt ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Tảng đá ném xuống biển, gợn sóng nổi lên rồi tan biến rất nhanh.

Thẩm Chiếu đã nhận ra phía sau có người đến gần nhưng vẫn chưa để ý, đến khi người đó đứng sau lưng anh được hai phút thì anh mới quay đầu lại.

Hứa Nguyện duỗi ngón trỏ, nghịch ngợm nháy mắt một cái với anh: “Hi”.

Dường như Thẩm Chiếu lập tức theo bản năng ôm lấy cô ngay lập tức, nhưng cô linh hoạt tránh né, đôi mắt xoay chuyển.

Chỗ này không phải ở nhà…… Không được ôm.

Khát vọng tiếp xúc thân thể của Thẩm Chiếu với cô cơ hồ sắp trở thành bản năng. Nhưng bây giờ lại phải kiềm chế bản thân, dùng vẻ mặt bình thản nhìn cô.

“Học trưởng, anh đã ăn cơm trưa chưa?”

“Không phải em đang bận sao?”

“Đây là kinh hỉ mà em nói à.”

Hứa Nguyện cười đến mi mắt cong cong: “Anh có vui không?”

 

Bình Luận (0)
Comment