Không xác định
Chương 120: Muỗi cắn
Thẩm Chiếu đương nhiên cao hứng, cô gái nhỏ chủ động tới tìm anh, anh muốn còn không được.
Nhưng mọi người bốn phía đều nhìn sang bên này nên anh đành gật đầu một cách hàm súc rồi bỏ phấn lại vào hộp: “Em ra ngoài ban công đợi tôi, tôi rửa tay xong sẽ ra.”
“Được.”
Hứa Nguyện ra ngoài tìm một chiếc bàn để bày đồ ăn ra sau đó ngồi xuống đợi Thẩm Chiếu làm việc xong.
Dương Chử vừa lau mồ hôi trên trán vừa định bước vào thì thấy người đẹp nhỏ đang đứng một mình trên ban công. Nhìn bóng dáng có chút cô đơn lạc lõng.
Người đẹp nhỏ đưa lưng về phía cậu, khom lưng lau bàn bằng khăn giấy. Mép váy nhếch lên để lộ hai đùi trắng nõn phấn nộn. Như câu cửa miệng của cậu, đùi có chút thịt sẽ xinh đẹp hơn.
Dương Chử nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy đầu mình nóng lên một cách bất thường, vậy mà lại đến gần cô rồi hỏi: “Em gái, anh Chiếu không đồng ý sao? Em muốn ăn cơm với tôi không?”
“A?” Hứa Nguyện ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nói: “Không được, tôi còn có việc, Dương học trưởng, đây là phần của anh, anh cầm lấy đi, ăn thử xem có ngon không.”
Dương Chử ngốc lăng cầm lấy hộp cơm, cô gái này đúng là đẹp thật đấy, cậu cũng coi như gặp qua không ít gái đẹp nhưng một cô gái mà trên mặt không có lấy một lỗ chân lông, đứng gần càng nhìn càng thấy đẹp thế này thì không có mấy người đâu.
Đáng tiếc người cô coi trọng lại là anh Chiếu trong lòng chỉ có toán học, không những không biết thương hoa tiếc ngọc mà còn đuổi cô ra ngoài.
Trong lúc Dương Chử cảm thấy mình sắp không tìm được lời nào để nói, ánh mắt xoay mòng loạn hết cả lên thì bỗng phát hiện một điểm bất thường sau gáy cô, bèn kinh ngạc hỏi:
“Đàn em, em bị dị ứng sao? Gáy của em bị đỏ quá kìa, có chỗ còn bầm tím nữa.”
“Hả?”
Hứa Nguyện duỗi tay sờ sờ cổ mình, cảm giác bóng loáng, đâu có dị ứng đâu……
Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, hai má lập tức đỏ bừng.
“Không, không phải, có thể là bị muỗi cắn……”
"Vậy à.” Dương Chử thấy hơi kỳ quái, muỗi thường cắn vào cổ sao? Còn cắn nhiều như vậy.
Cậu nhìn Hứa Nguyện lấy hộp cơm trong túi ra, lại hỏi: “Đây là phần cơm lớn mà, đàn em, một mình cô có ăn hết không?”
“Không hết.”
Hai giọng nói cùng nhau vang lên, một giọng mang theo ý cười, còn âm điệu thì lại mang theo lạnh lẽo thấu xương.
Dương Chử lần theo giọng nói thì thấy Thẩm Chiếu đang đứng ở đó.
“Anh Chiếu? Đây là bạn……?”
Thẩm Chiếu nhìn Hứa Nguyện, thấy cô gật gật đầu, mới đạm thanh nói: “Bạn gái.”
Dương Chử nghĩ đến tính cách dính người khi yêu của Thẩm Chiếu thì bản năng sinh tồn dâng lên gấp mười lần, đôi chân liên tục lùi về phía sau.
“Thiệt ngại quá! Thì ra là chị dâu, tôi còn tưởng là ai đem cơm cho anh Chiếu chứ.” Cậu vừa nói vừa dịch bước chân: “Xem nhãn lực của tôi kìa, tôi đi trước nha, cảm ơn chị dâu đã mang cơm……”
“Từ từ.” Thẩm Chiếu lên tiếng ngăn cản.
Dương Chử nịnh nọt cười cười:“Anh Chiếu, còn việc gì sao?”
“Cô ấy hơi dễ ngại, nên cậu đừng nói ra việc cô ấy là bạn gái tôi.”
“Được được, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói bậy.”