Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Là Nữ Chủ Xứng Đôi Nhất Trong Cuộc Đời Anh

Không xác định Chương 121: Là nữ chủ xứng đôi nhất trong cuộc đời anh
Trước lầu bóng cây xanh ngắt, im bóng trên nền đất.

Một đôi tình nhân sở hữu trị số nhan sắc kinh người đang ngồi trên ban công trắng ngà ăn cơm trưa. Không biết thiếu nữ đã nói gì khiến người thanh niên phá lệ bật cười, sau đó chia hơn phân nửa cơm trong hộp cho cô.

Dương Chử tìm một nơi xa xa ngồi xuống, nhìn hộp cơm lớn trong tay mình, không biết tại sao bây giờ lại thấy không thơm nữa.

“Mất mặt quá đi…… Sau này không cho anh hôn lên người em rồi để lại những dấu vết đó nữa. ”

Hứa Nguyện ngẫm lại chứng cứ túng dục quá độ của mình bị người ta nhìn thấy thì giận dữ và xấu hổ đến muốn giậm chân.

Khóe miệng Thẩm Chiếu nghẹn cười, tách chiếc đũa gỗ ra, đặt vào đôi tay trắng nõn của cô: “Ngày hôm qua thật sự hơi mất khống chế, sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Mấy cái vết kia khi nào mới biến mất đây.”

Thẩm Chiếu nhìn cô đè thấp mái tóc đuôi ngựa xuống cô thì nghĩ thầm hôm qua mút mạnh như vậy chắc chắn phải tốn hơn chục ngày mới mờ đi, nhưng ngoài miệng anh lại đáp một cách ba phải là: “Chắc là mấy ngày nữa thôi.”

“Cho em hôn lại có được không, hôn nhiều một chút tôi cũng không ý kiến đâu.”

Hứa Nguyện nhìn cần cổ thon dài trơn bóng như cổ thiên nga của Thẩm Chiếu, thầm nghĩ nếu cô hôn đầy vết dâu tây lên trên đó, sợ là cả trường sẽ biết trong năm phút mất.

Nhưng người nào đó cố tình không biết ngượng, thấy dáng vẻ tìm tòi của cô thì ý cười càng sâu: “Em muốn hôn ở đâu?”

Hứa Nguyện bất bình cắn đầu đũa: “Không hôn chỗ nào hết. Có phải anh cố ý chọn chiếc váy này cho em không.”

“Em không mặc hai bộ tôi chọn lúc đầu cho em, mấy cái khác đều có cổ thấp, mặc cái nào cũng giống nhau.”

Hứa Nguyện không thèm để ý anh nữa.

Hứa Nguyện cơm nước xong xuôi thì cùng Thẩm Chiếu ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi. Buổi sáng trời vừa đổ mưa, gió lớn và mây mù dày đặc, từng làn gió lạnh trong lành thổi qua con đường đá xanh trong viện.

Hứa Nguyện đến gần che hai mắt Thẩm Chiếu nhưng lại bị anh bắt lấy tay nhỏ rồi kéo xuống ngồi lên đùi anh.

“Ở đây không có ai, để tôi ôm em một lúc.”

Anh nhàn tản dựa lưng vào ghế, hai tròng mắt nhắm lại, giọng nói có chút mệt mỏi.

Hứa Nguyện nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới mắt anh nên nghe lời không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn để anh ôm.

Tối qua hai người đều không rảnh quan tâm đến việc ăn uống. Trong nửa phần sau của cuộc hoan ái, Hứa Nguyện đã bị anh thao đến bất tỉnh. Về phần người phát lực này….. Dù cắn thuốc cũng không mạnh bạo như vậy, chắc chắn bây giờ đã mệt chết rồi.

Thẩm Chiếu vai rộng eo thon, ngực rắn chắc, vừa vặn ôm cả người cô vào trong ngực. Cảm giác như đệm người cá nhân vậy, ngồi rất thoải mái.

Cô nằm nghiêng, như vô tình hỏi: “Anh Chiếu. Buổi chiều chị Vi Vi có đến tìm anh không?”

“Ừm, muốn nộp sản phẩm, tôi đã đối chiếu lại lần nữa với họ rồi.”

Thẩm Chiếu cúi đầu cô: “Em không muốn cô ta đến sao?”

“Không không không. Em muốn.”

Hứa Nguyện ngọt ngào mỉm cười: "Anh phải ở chung hòa thuận với chị ấy nha.”

“…… Nguyện Nguyện.”

Thẩm Chiếu đá đá đầu lưỡi, đôi mày nhíu lại, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Tôi không thích cô ta. Tại sao em luôn muốn đẩy tôi cho cô ta?”

“Chị ấy là chị họ của em mà.”

Là nữ chủ xứng đôi nhất trong cuộc đời anh…… Cho nên, ai biết bây giờ anh có đang nói thật không.

 

Bình Luận (0)
Comment