Không xác định
Chương 173: Bảo vệ vợ
Thân ản phong tư tuấn dật xuyên qua nắng chiều phía trước cửa sổ, từng bước từng bước đi tới, bước đi không tiếng động nhưng lại rất áp lực.
Khi thấy rõ mặt anh, mọi người xung quanh đều hít khí.
“Đây có phải Thẩm Chiếu của Viện Số học không?”
“Thẩm nam thần?? Đây là người mình có thể gặp sao?”
Nhất thời, mọi người trong thư viện đều quên mất cuộc khẩu chiến giành chỗ vừa rồi mà chỉ lo lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video.
Vừa rồi Hứa Nguyện còn bình tĩnh nhưng khi phát hiện Thẩm Chiếu tới thì ngược lại muốn chạy trốn.
Không phải anh ít khi đến trường lắm sao, sao bây giờ lại ở đây.
Trong lúc hoảng loạn cô vội vàng ra chủ ý, Hứa Nguyện xách túi của mình định đi nhưng chân còn chưa bước thì Thẩm Chiếu đã đứng bên cạnh cô.
Lúc đầu Hứa Nguyện định tỏ ra không quen biết anh nhưng anh lại nói trước: “Nguyện Nguyện.”
“…… Anh kêu em là Hứa Nguyện được rồi.” Tiếng Hứa Nguyện nhỏ như muỗi kêu, hận không thể xóa sạch ký ức của những người vây xem.
Thẩm Chiếu cho rằng cô xấu hổ nên cũng không vội vã thân cận, chỉ chuyển hướng sang đôi nam nữ đang đứng ngốc như gà phía trước.
“Phiền hai người trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Những người thi lên thạc sĩ như các người đều có thời gian nhàn nhã ăn cơm trưa lâu như vậy sao?”
Nam sinh thường không biết về những người được gọi nam thần trường học, cậu ta còn đang tưởng người trước mặt là một thằng nhóc chơi thích chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cơ.
Chỉ là câu hỏi của Thẩm Chiếu thật sự sắc bén nên vì tranh khí thế, sau khi nín nghẹn một hồi, nam sinh đột nhiên quát một tiếng:
“Liên quan quái gì đến cậu.”
Trong thư viện, một nửa sinh viên bị cậu ta hù dọa, nhưng nửa khác lại bật cười.
Nữ sinh càng cảm thấy mất mặt, dù Thẩm Chiếu không gọi Hứa Nguyện như thế thì cô ta cũng nhận ra được quan hệ giữa hai người này không bình thường, sợ là nam thần muốn ra mặt thay cô.
Nhưng bạn trai cô ta đã nói ra câu này thì đã chẳng khác cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống nên cô ta tuyệt đối không thể cúi đầu nhận thua, vì thế nữ sinh liền căng da mặt nói: “Tôi, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên ăn cơm lâu một lần, cũng không phải lúc nào cũng thế.”
“Phải không? Tôi chỉ biết theo quy định của thư viện, người làm sai ở đây là các người, những lời này các người nên đi giải thích với nhân viên quản lý thư viện đi.”
Thẩm Chiếu chỉ chỉ người quản lý vừa phát hiện động tĩnh nên đi lên kiểm tra.
Người quản lý diện mạo uy nghiêm vừa đến, nhìn chỗ ngồi và sách vở xung quanh liền nắm được tình hình, người quản lý cầm điều lệ trong tay, rất nhanh đôi nam nữ kia đã bị mời ra bên ngoài.