Không xác định
Chương 181: Những thứ không chiếm được thì càng có sức hút
Thẩm Chiếu tự biết thua thiệt, anh đặt hộp cơm lên tủ đầu giường rồi cúi người chạm vào trán cô, vô hình trung nắm lấy tư thế chủ động hứa hẹn với cô.
“Em ngoan một chút, không phải lúc nào anh cũng can thiệp việc của em.”
“Này chỉ là lúc cần thiết.”
Hứa Nguyện nghĩ, quả nhiên giá trị hảo cảm rớt xuống thì không thể nào không có biểu hiện. Rõ ràng trước kia Thẩm Chiếu không dung túng cô như vậy.
Nhưng cô không để bụng mà chỉ ôm anh một cái tượng trưng rồi đẩy đẩy anh: “Được rồi được rồi, em biết rồi, anh nhanh đi tắm đi.”
Không dùng sức như trước nhưng càng dễ dàng kêu anh chủ động buông tay.
Thẩm Chiếu nghe động tĩnh trong phòng Hứa Nguyện rồi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Chỉ qua vài phát đã lấy khăn tắm lau người.
Sợi tóc dính nước, anh lấy khăn trùm đầu đi đến cạnh cô hỏi.
“Sáng nay em không có tiết, chiều mới đến trường sao?”
“Ừm.” Tầm mắt Hứa Nguyện dời đi khỏi máy tính đặt trên đùi.
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, anh cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hứa Nguyện xốc chặn bên cạnh lên để anh nằm vào.
Thẩm Chiếu được cô cho phép lên giường, trong lòng vui sướng, dư quang thoáng nhìn, lại thấy khung thoại chợt lóe rồi tắt đi.
—— buổi chiều gặp ở hiệu sách Tháng Tư.
Kia rõ ràng là ảnh của một người đàn ông.
_________
“Anh không nghĩ đó là ảo giác của anh, em thật sự khác xa lần đầu anh gặp."
Giai điệu cổ điển chậm rãi vang lên trong hiệu sách. Tay Hứa Nguyện đút trong túi quần, sóng vai Bách Văn
đi ngang qua từng hàng kệ sách, dần đi về phía trong cùng.
“Tối qua anh đã đọc lại hết tin nhắn em gửi.”
“Em còn nhớ không? Khi đó anh làm thêm tại quán ăn ở cổng phía tây của trường, em và bạn học ghé tiệm anh, ghe người ta nói anh là thủ khoa chuyên toán hạng nhất, em nhìn vừa nhìn đã chú ý đến anh.”
“Trước kia em tặng anh nhiều thứ lắm, dù anh không trả lời tin nhắn thì mỗi ngày em đều gửi mấy chục tin. Biết anh khó chịu với em mà em vẫn muốn dắt anh đi chơi với đám bạn…”
“Khi ấy em nghiêm túc với anh hơn cả bây giờ.”
Bách Văn vừa nhớ chuyện cũ vừa nói, giọng điệu mang cả ý cười.
Hứa Nguyện tiện tay lấy đại một cuốn sách, vuốt ve bìa sách, nói cho có lệ: “Tôi không nhớ rõ nữa.”
Nguyên chủ theo đuổi Bách Văn một khoảng thời gian, mua chuộc bạn cùng phòng của anh ta để lấy phương thức liên lạc, ngày nào cũng nhắn tin làm phiền, tặng đủ thứ quà hào nhoáng cho anh ta.
Cứ tưởng đấy là cách làm người rung động, thật ra chỉ khiến người ta thêm phiền chán.
Tính ra nguyên chủ cũng không thích anh ta hoàn toàn. Nếu có chút chân thành thì cũng kéo theo vài phần tâm tư phù phiếm.
Hứa Nguyện tới, gõ cửa một lúc câu, lại lấy cái lợi hứa hẹn dụ dỗ mới để anh ta không tình nguyện mà cắn câu.
Tiếc thay, người như anh ta, khinh mấy thứ chủ động tiến tới, chỉ ưng mấy điều không chiếm được mà thôi.