Không xác định
Chương 182: Hứa Nguyện bị Bách Văn đè lên kệ sách hôn môi.
“Có lẽ con người ta ai cũng phải trưởng thành, thay đổi. Ngày xưa đúng là quá ngây thơ.”
Hứa Nguyện nói, tùy ý lật cuốn sách trên tay.
Là một đoạn trong《Xứ Tuyết》với nội dung:
Lụa là hàng thủ công mỹ nghệ có tuổi thọ ngắn nhất nhưng vẫn tồn tại lâu hơn tình cảm con người.
Bách Văn nhìn cô, bỗng nhiên cười khổ: “Anh hiểu rồi. Cho dù những tai tiếng ấy là gì, em thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa.”
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng đầu cong môi: “Cũng không thể nói như vậy.”
Cô tựa lưng vào giá sách, lười biếng ngửa đầu. Bách Văn nhìn cô gần ngay trước mắt, mái tóc giả hơi thô mang theo vầng sáng vàng nhạt.
Đèn chùm mảnh mai chiếu vào đôi mắt ngây thơ mang theo chân thành của cô.
Trong lòng Bách Văn rung động, anh cúi đầu.
“Ưm…”
Hứa Nguyện bị Bách Văn đè trên kệ sách, vừa mở miệng đã bị đầu lưỡi quấn lấy.
Hứa Nguyện nhắm mắt, bị anh vói tay vào áo vuốt eo, chân cô nhũn ra, được anh đỡ loạng choạng đi tới giá sách ở hàng sau.
Trong ánh đèn bên kia giá sách, Hứa Nguyện bị Bách Văn ôm hôn càng sâu.
Người cô rất mẫn cảm, hàm trên nhạy cảm bị trêu chọc làm đôi mắt cô ươn ướt.
Nhưng tim cô vẫn đập vững vàng, chưa từng lạc một nhịp nào.
Hôn môi có gì đặc biệt đâu chứ?
Có phải hành vi dựa trên bản năng không?
Chẳng qua chỉ là động tác trao đổi nước miếng mà thôi.
Nụ hôn chỉ lãng mạn khi đại diện cho tình yêu.
Còn nếu văn hóa hôn môi chỉ là lễ nghĩa, nó chỉ tượng trưng cho tình hữu nghị, tình thân, thậm chí là lời chào đơn thuần.
Hứa Nguyện cho rằng như vậy. Từ lúc cả hai tráo nước bọt, cô cảm thấy khó chịu la thường.
Có lẽ bản năng đang nói với cô, rằng đối phương không phải người cô nên chọn.
Nhưng cô vẫn ôm đầu Bách Văn hồi lâu, mặc cho cả hai đã hôn nhau đi qua ba hàng kệ sách.
Hoàng hôn như mạch nước ngầm, chỉ xuất hiện thoáng qua.
Một bóng người khuất nửa trong chỗ tôi đứng đó.
Đấy là một bóng dáng cao lớn, bận sơ mi và quần đen, ngón tay đang bấm trên kệ sách tầng một được mã hóa.
Cứ đứng mãi, không nhúc nhích, tựa như một bức tượng điêu khắc lộng lẫy.
Trong không khí tĩnh mịch, Bách Văn nhắm hai mắt không thấy được tình cảnh xấu hổ này. Anh dời Hứa Nguyện nửa centimet, thở dốc nỉ non.
“Nguyện Nguyện…”
Giây tiếp theo, Bách Văn đã bị túm từ trên người Hứa Nguyện xuống.
Vóc dáng anh ta cao lớn, không thấp hơn Thẩm Chiếu bao nhiêu nhưng đứng trước mặt Thẩm Chiếu, Bách Văn lại như một kẻ yếu ớt trói gà không chặt, chưa gì đã bị túm cổ vứt ra.
"Bốp!" Gáy Bách Văn đập vào kệ sách, mạnh tới nỗi suýt thì xô đổ cả kệ.
Nắm đấm của Thẩm Chiếu tới ngay sau đó.
"Bộp!"
Âm thanh nắm đấm thụt vào mặt nghe còn điếng người hơn cả tiếng giá sách rung rinh.
Mà tất cả những chuyện này chỉ phát sinh trong giây lát.
Hứa Nguyện ngu người đứng dựa vào kệ sách, đôi môi ẩm ướt còn chưa kịp lau.