Không xác định
Chương 183: Chiếu Chiếu điên rồi
Bách Văn che bên má bị sưng, chật vật né trái tránh phải cú đấm của Thẩm Chiếu, cứ đấm này mạnh hơn đấm kia.
"Á —— đàn anh! Thẩm Chiếu! Má nó chứ anh bị cái đéo gì đấy!"
"A!"
Bách Văn kêu thảm, đổ máu.
Hứa Nguyện chùi miệng, chạy nhanh qua, hai tay dang rộng chắn trước người Bách Văn.
Mặt Thẩm Chiếu lặng thinh, thoáng nhìn Hứa Nguyện, sau đó dùng ánh mắt càng thêm đáng sợ trừng Bách Văn.
"Tránh ra."
"Không."
Hứa Nguyện không sợ, cánh tay trắng nõn gầy yếu cứ thế chắn trước mặt anh.
Cô làm thế càng kích thích Thẩm Chiếu điên lên.
Cơ bắp toàn thân Thẩm Chiếu căng lên từng cục, hoặc là nói anh đang dồn lực.
Đáy mắt anh là dục vọng độc ác không thèm che dấu.
Anh ép mình phải bình tĩnh, đừng khiến Hứa Nguyện bị thương. Nhưng cảnh tượng vừa rồi như đóng đinh trong tầm mắt anh, phủ đen mọi vật.
Lúc anh vừa chạm vào eo Hứa Nguyện, Bách Văn ôm đầu đầy máu tưởng anh sẽ gây bất lợi cho cô, vặn mình muốn ngăn anh lại.
"Anh làm gì vậy! Đừng đánh nữa! Chết người đó!"
Hứa Nguyện nhào vào người Bách Văn, buộc Thẩm Chiếu phải dừng tay.
Cú đấm kia khó khăn lắm mới nện vào vách tường, tức khắc máu tươi đầm đìa.
“Nguyện Nguyện!” Thẩm Chiếu gầm nhẹ.
Hứa Nguyện run người, ôm chặt Bách Văn, không quay đầu nhìn anh.
Hai mắt Thẩm Chiếu tối sầm, sóng thần che khuất bầu trời.
Nếu Hứa Nguyện quay đầu lại sẽ phát hiện mắt anh không đen thuần mà là đặc đỏ như màu máu mới thành màu đen.
“Lại đây.”
Mắt Thẩm Chiếu đỏ tươi, anh không chịu nổi cảnh này nữa, nắm lấy cánh tay kéo Hứa Nguyện vào lòng.
“Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện…”
Hứa Nguyện lập tức bị anh bế đi.
Tay Thẩm Chiếu như thể kìm sắt, anh giữ chặt tay cô. Chỗ anh nắm đều bị đỏ lên.
Cánh tay mềm mại chưa từng bị đối xử thô bạo, Hứa Nguyện cũng biết Thẩm Chiếu sẽ không để cô chịu khổ, cô không khỏi méo miệng, tủi thân muốn khóc.
Cô còn chưa kịp nức nở, một chất lỏng lạnh lẽo đã rơi xuống bên má cô.
Hứa Nguyện ngẩn người, chỉ nghe được giọng Thẩm Chiếu khe khẽ như đang gọi cô.
“Nguyện Nguyện…”
Từng tiếng nỉ non khiến người ta không đành lòng.
Lại một giọt lệ rơi xuống má còn lại của cô. Sau đó như mưa nặng, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau tuôn xối xả.
Anh không nói chuyện gì khác, chỉ như đứa trẻ tự kỷ lặp đi lặp lại tên cô, ôm chặt cô vào lòng.
"Anh Chiếu?"
Hứa Nguyện bẻ ngón tay, một nỗi bất an dấy lên trong cõi lòng.
Có vẻ như lần này cô đã mở ra cánh cổng sắt rỉ sét phủ bụi mù, khiến Thẩm Chiếu thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Chiếu không trả lời cô.
Trước mặt là Bách Văn đang kêu rên, phía sau là tiếng bước chân dồn dập, anh vẫn ôm chặt cô không động đậy gì, lặng im rơi nước mắt.
Như thể cả thế giới chỉ còn anh và cô.
Hứa Nguyện lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, lòng cô rung động kịch liệt.
Khuôn mặt điển trai ấy giờ đây tái nhợt, đôi con ngươi trống rỗng hoang tàn, thậm chí đôi môi cũng mất đi màu máu.
Anh như người bị thương nặng, khiến người ta không thể tin anh vừa đánh kẻ khác gần chết.
"Thẩm Chiếu? Anh có ổn không?"