Không xác định
Chương 185: Nguyện Nguyện đáng yêu online dỗ chó lớn (2)
“Em sai rồi.” Hứa Nguyện nhẹ giọng khuyên Thẩm Chiếu: “Tại em tùy hứng không nghe lời, từ nay về sau em không bao giờ qua lại với anh ta nữa.”
Lần thứ hai thần kinh anh bị xúc động, Thẩm Chiếu nắm chặt bàn tay còn đang quấn băng gạc thành nắm đấm, ấn mạnh xuống ghế.
“Đừng mà, anh làm gì thế.” Hứa Nguyện nhanh tay nắm lấy cổ tay anh.
“Nếu anh bị thương em sẽ đau lòng. Anh có biết không?”
Hứa Nguyện nhìn bàn tay vừa được băng bó lại thấm đẫm máu, cau mày muốn khóc.
“Em đã nhận sai rồi, anh đánh em không được sao? Sao lại đối xử với bản thân như vậy?”
Đôi mắt Hứa Nguyện hơi đỏ nhưng thật ra đã chuẩn bị nức nở từ lâu, tủi thân cầm tay Thẩm Chiếu như giận muốn khóc.
Trong lòng cô lại nghĩ, nếu Thẩm Chiếu bằng lòng đánh cô hai cái, hệ thống sẽ lập tức nhận định anh ghét cô muốn chết.
Thẩm Chiếu nghe cô nức nở như thế, lúc này mới gật gật đầu.
Anh cúi đầu đến nỗi không thấp hơn được nữa, dựa vào khuôn mặt trắng nõn của Hứa Nguyện, nói câu đầu tiên trong đêm. Tiếng anh trầm khàn như đá mài.
“Đừng khóc.”
Hứa Nguyện lau mắt.
“Vậy anh còn cần Nguyện Nguyện không? Anh giận thế, chẳng bằng ném Nguyện Nguyện ở đây luôn cho rồi."
Anh mắt Thẩm Chiếu đen nhánh như cũ, lại bị cô khuấy cho gợn sóng li ti, mặt nước lấp lánh.
“Cần.”
“Chúng ta về nhà đi.”
“Ừm.”
Thẩm Chiếu ôm Hứa Nguyện lên xe, ngồi ở ghế sau.
Họ không về chung cư của Thẩm Chiếu mà là nhà họ Giang tựa núi nhìn sông ở phía bên kia Giang Thành.
“Chuyện đêm nay ảnh hưởng không tốt lắm, bà chủ yêu cầu cậu chủ về nhà một chuyến, mợ cũng nên đi cùng.”
Vu Phần nhìn Hứa Nguyện đang nghi hoặc qua kính chiếu hậu, ên tiếng giải thích.
“Ừ.”
Hứa Nguyện dựa vào lồng ngực Thẩm Chiếu, xoa đầu anh, xin lỗi lần nữa.
“Anh Chiếu, em xin lỗi… Có phải em làm anh buồn không.”
Thẩm Chiếu lại không đáp lời.
Hứa Nguyện thấy trong ánh mắt anh là nỗi bất an của loài dã thú, cô biết đã đến giờ dỗ dành rồi.
Tâm tư Thẩm Chiếu còn mỏng hơn cả cọng tóc, nói nhiều sai nhiều, không bằng dùng hành động chứng minh.
Cô ngẩng đầu, dùng sức hôn lên mặt anh: “Ưm, lại làm sao vậy."
Thẩm Chiếu vô thức cuốn lấy đầu lưỡi cô, một lát sau mới phản ứng lại.
“Rất lâu rồi em không gọi anh là Chiếu Chiếu.”
“Chiếu Chiếu?” Hứa Nguyện nghi ngờ hỏi lại.
“Ừm.” Thẩm Chiếu nghe được từ mình muốn, lúc này mới chủ động hôn cô: “Nguyện Nguyện.”
Hứa Nguyện còn đang do dự vì xưng hô kia, đôi môi đã bị giam cầm. Lưỡi Thẩm Chiếu mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô.
“Ưm a…”
Khoang miệng bị xâm chiếm, lúc hai đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, Hứa Nguyện còn hoang mang, nghĩ mãi không thôi.
Nguyên chủ vẫn luôn kêu anh là anh Chiếu mà, đúng không?