Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Dính Vợ Là Nghiện.

Không xác định Chương 186: Dính vợ là nghiện.
Thẩm Chiếu được an ủi rất nhiều nhờ nụ hôn của Hứa Nguyện cùng âm thanh bảo đảm trấn an. Ánh mắt anh cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

Chỉ là anh vẫn ôm cô không buông, đi đâu cũng bế cô trên tay như ôm một con mèo lông mượt hay đang cầm một món đồ chơi vậy.

“Tâm trạng Chiếu Chiếu đã tốt hơn chưa?”

Hứa Nguyện giúp anh cởi chiếc cúc áo trên cùng, bĩu đôi môi sưng tấy, đôi mắt hạnh long lanh ánh nước khiến người ta đau lòng.

“Đêm nay làm tình được không, mấy ngày rồi chúng ta chưa làm.”

Hứa Nguyện cân nhắc xem bản thân có thể chuộc lỗi với chồng thế nào: “Anh chọn chỗ, Nguyện Nguyện để anh trừng phạt tùy ý.”

“Được.” Thẩm Chiếu vốn chiều cô vô cùng, huống chi là cô vợ nhỏ cầu hoan ngay lúc tâm lý anh cực kỳ yếu ớt, nên đương nhiên anh nhận lời.

Thẩm Chiếu ôm cô lên lầu, rửa tay giúp cô xong lập tức muốn lên lầu hưởng thụ an ủi từ cô vợ nhỏ.

Vừa lên tầng hai đã gặp một người giúp việc khom lưng nói: “Cô Hứa, bà chủ muốn gặp cô.”

Thẩm Chiếu nhìn Hứa Nguyện, thấy Hứa Nguyện gật đầu anh bèn ôm cô đến giữa hành lang.

Người giúp việc lại nói: “Bà chủ chỉ muốn gặp riêng cô Hứa, đặc biệt dặn dò cậu chủ không được vào.”

Thẩm Chiếu nhíu mày không vui, ôm Hứa Nguyện xoay người muốn lên tầng.

“Cứ để em tự đi thôi.”

Hứa Nguyện ôm mặt Thẩm Chiếu, nói nhỏ: “Không sao đâu, đừng lo.”

“Anh chờ em bên ngoài là được.”

Biết mẹ mình thương Nguyện Nguyện, không lo Nguyện Nguyện bị khó xử, chỉ là…

Chứng nghiện Nguyện Nguyện của anh còn chưa bớt. Chỉ cần nghĩ tới chuyện để cô tự đi, tim gan anh đã cồn cào không khỏe.

Thẩm Chiếu do dự mấp máy đôi môi, muốn chờ Nguyện Nguyện tự mở miệng nói muốn đi lên lầu.

Hứa Nguyện lại không rõ ý anh, xoa xoa lông mày, khó hiểu gọi: “Chiếu Chiếu?”

Giọng Thẩm Chiếu khàn khàn: “Nguyện Nguyện, lên lầu đi thôi.”

Chưa từng thấy cậu chủ thế này bao giờ, người giúp việc ít nói đứng bên cạnh không nhịn được mà phì cười một tiếng.

Lucs này màn lụa được vén sang, một người phụ nữ mặc sườn xám bước ra, trêu ghẹo: "Được rồi —— Thẩm Chiếu, yêu đương gì mà dính người như con chó lớn vậy, không sợ bị chê à.”

“Cũng chẳng biết là ai trước kia chướng mắt con dâu mẹ chọn, giờ có thấy thơm không hả?”

Thẩm Chiếu cũng chẳng ngại, hôn mặt vợ mình một cái, thản nhiên thừa nhận.

“Rất thơm.”

Thẩm Hữu Dung đứng cạnh cửa, vẫy khăn.

“Mẹ với con dâu muốn nói chuyện, việc gì con phải sợ, chẳng lẽ mẹ còn ăn được con dâu trong nhà sao?”

Hứa Nguyện nghe vậy bèn xoa đầu Thẩm Chiếu.

“Chiếu Chiếu, mẹ và em đều ở đây, anh để em xuống đi. Rồi anh đứng đây chờ em nhé?”

Nếu cô đã nói vậy.

Thẩm Chiếu cắn cắn đầu lưỡi, chịu đựng cơn ngứa trong xương tủy, thả cô xuống.

Hứa Nguyện gặp riêng bà Thẩm, cất giọng ngọt ngào: “Dì ạ.”

Màn lụa rũ xuống sau lưng cô, tay Thẩm Hữu Dung cầm lụa trơn, tươi cười dắt cô vào phòng: “Vừa nãy trước mặt Tiểu Chiếu vẫn gọi mẹ, giờ lại gọi dì?”

Hứa Nguyện cũng cười, biết nghe lời mà sửa giọng: “Mẹ.”

“Ừ, ngồi đi.”

 

Bình Luận (0)
Comment